Chương 4: Sau này tôi bảo vệ em

99 3 0
                                    

Thư Minh Yên đã lâu không mơ thấy khi mình là một đứa trẻ, đêm đó cô ngủ mê man, nhớ lại rất nhiều chuyện.

Năm sáu tuổi, ba mẹ cô qua đời trong một vụ tai nạn.

Không lâu sau, ông nội của cô qua đời vì bạo bệnh, cô không còn người thân nào trên đời.

Trước khi ông nội mất, ông đã phó thác cô cho Mộ lão gia tử.

Mộ lão gia tử đã sắp xếp đám tang cho ông nội, nói sẽ đưa cô về Mộ gia.

Thư Minh Yên không biết gia đình mới vô danh đó sẽ như thế nào, cô sợ sệt, trốn tránh, ngồi bó gối dưới chiếc bàn tròn nhỏ, không chịu ra ngoài bất kể ai gọi.

Sau đó một đôi giày thể thao màu trắng xuất hiện trong tầm nhìn của cô.

Đôi giày sạch sẽ, không chút bụi bẩn, dừng lại bên cạnh bàn.

Thư Minh Yên thận trọng thu mình vào bàn.

Người bên ngoài cúi xuống, đôi mắt như sơn mài đó nhìn cô.

Thiếu niên mười ba mười bốn tuổi, trắng trẻo sạch sẽ, thân hình mảnh khảnh, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng.

Thư Minh Yên mở to mắt sợ hãi, đôi tay nhỏ bé của cô vô thức siết chặt góc áo của mình.

"Em tên Nông Nông?" Giọng anh trong trẻo lộ ra vài phần ôn nhu, nghe rất hay.

Thư Minh Yên không biết làm thế nào mà anh biết được biệt danh của mình, bình tĩnh nhìn anh không nói một lời.

Chàng trai đột nhiên ngồi trên sàn bên ngoài chiếc bàn, đón ý hùa theo chiều cao của cô.

Anh ăn mặc sạch sẽ chỉnh tề, lại không quan tâm chút nào đến bụi trên mặt đất.

Đối phương không nhìn cô mà chỉ dựa vào tường, dường như nghĩ đến điều gì đó, hồi lâu mới nói: "Năm tôi ba tuổi liền không còn mẹ. Ba tôi bận công việc, đi sớm về muộn, có đôi khi đi công tác mấy tháng liền đều không thấy bóng người. Khi mẹ tôi đi, ông ấy thậm chí còn không có thời gian để nhìn mẹ lần cuối. Mộ gia, thực tế lạnh lẽo không có độ ấm, giống như một cô nhi viện lộng lẫy."

Vừa dứt lời, Thư Minh Yên liền nghe được Mộ lão gia tử quát mắng: "Mộ Du Trầm, ta bảo con dỗ con bé, con nói hươu nói vượn với con bé cái gì thế hả?"

"Cô nhi viện tốt lắm, đều là trẻ con không cha không mẹ, ai với ai mà không giống nhau?" Mộ Du Trầm nhìn Thư Minh Yên, "Chúng ta nương tựa vào nhau, là người thân của nhau."

Anh đưa tay ra, tỏ vẻ nghiêm túc: "Nếu em đã gia nhập, sau này tôi bảo vệ em."

Chàng trai đưa bàn tay với nước da trắng lạnh, xương ngón tay rõ ràng, thon dài lại xinh đẹp.

Thư Minh Yên nhìn chằm chằm vào một lúc lâu, ma xui quỷ khiến đặt bàn tay nhỏ của mình lên.

Lòng bàn tay thiếu niên ấm áp, nhưng lại mang đến cho cô cảm giác an toàn vô cùng.

Khi cô được đưa lên xe về Mộ gia, cô luôn được Mộ Du Trầm bế, ngoan ngoãn an tĩnh.

Dư quang Mộ lão gia tử liếc nhìn bên này rồi đưa tay ra: "Nông Nông à, ông nội bế cháu được không?"

Thư Minh Yên nắm cổ áo Mộ Du Trầm không buông.

Mộ lão gia tử liếc mắt nhìn cậu con út, mừng rỡ nói: "Không nhìn ra đấy, tiểu tử con còn có duyên với một đứa trẻ."

Mộ Du Trầm nhìn ra ngoài cửa sổ: "Vậy con còn phải cảm ơn người đã ném tất cả bọn nhỏ trong nhà cho con?"

"Lời này của con kìa." Mộ lão gia tử ngồi thẳng dậy, "Ta bận công việc không phải để nuôi đại gia đình này sao? Anh hai của con không bớt lo được, mặc kệ Tiểu Dữu Tử, con làm chú nên chăm sóc cháu gái của mình chứ, hiện tại cũng chỉ nhiều thêm một Tiểu Minh Yên. Hơn nữa, ta đâu có ném hết bọn trẻ cho con, chị gái con cũng chăm sóc không kém con."

Thư Minh Yên đến Mộ gia, mới từ từ biết về tình hình trong nhà.

Ông nội Mộ có ba người con trai và một người con gái.

Chú cả có một người con trai tên là Mộ Tri Diễn, cháu lớn của ông nội Mộ, sống ở ngoài với bố mẹ, chỉ về nhà cũ ăn tối vào cuối tuần.

Sau khi ly hôn, chú hai tái hôn và có gia đình mới nên cũng dọn ra ngoài ở riêng, chỉ để lại cô con gái là Mộ Dữu với người vợ trước cho ông nội Mộ nuôi dưỡng.

Mộ Du Vãn và Mộ Du Trầm là một cặp sinh đôi mà ông nội Mộ có được sau khi góa vợ nhiều năm.

Khi Mộ Du Trầm lên ba tuổi, mẹ anh qua đời vì bị bệnh, anh và Mộ Du Vãn hai chị em sống cùng nhau trong ngôi nhà cũ với ông nội Mộ.

Khi ông nội Mộ đi công tác, ngoài những người giúp việc, chỉ có ba đứa trẻ Mộ Du Trầm, Mộ Du Vãn và Mộ Dữu trong ngôi nhà cũ.

Đó là lý do tại sao Mộ Du Trầm nói Mộ gia giống như một cô nhi viện.

Sau ngày hôm đó, trong đội của họ nhiều thêm một Thư Minh Yên.

Khi mới vào Mộ gia, Thư Minh Yên dựa vào Mộ Du Trầm nhiều nhất, là cái đuôi nhỏ của anh.

Sau đó Mộ Du Trầm ở lại ký túc của trường, lâu lâu mới về một lần nên hai người ít nói chuyện hơn.

Bảy năm trước, cô đã bị Mộ Du Trầm khiển trách nặng nề vì một sai lầm.

Thư Minh Yên trước đây chưa bao giờ bị anh hung dữ như vậy, cô có chút ấm ức, trong lòng cảm xúc nghẹn ngào, cô bắt đầu vô tình hay cố ý né tránh anh.

Khi cô lớn lên một chút, ông nội Mộ có ý định gả cô cho Mộ Tri Diễn sau này.

Cô trở thành cháu dâu tương lai của Mộ Du Trầm, giữa họ không còn gì để nói nữa, càng trở nên ghẻ lạnh hơn rất nhiều.

...

Ngày hôm sau thức dậy, Thư Minh Yên đọc lại đoạn lịch sử trò chuyện với Mộ Du Trầm đêm qua, ảo não vỗ trán.

Ngày giỗ của ba mẹ cô là vào thứ ba. Vốn dĩ cô định xin đạo diễn cho nghỉ vào chiều thứ hai, nhưng tối hôm qua cô đã bị Mộ Du Trầm doạ sợ nên đã gửi địa chỉ của đoàn làm phim.

Vậy chẳng phải cô sẽ nghỉ thêm một ngày vào Chủ nhật sao?

Mấu chốt là Mộ Du Trầm không hề nói rằng anh sẽ đến đón cô vào sáng Chủ nhật, hay là chiều Chủ nhật.

Cô không thể nói với đạo diễn về thời gian nghỉ phép.

Đạo diễn Quách cái gì cũng tốt, nhưng ông không thích những người dưới quyền mình xin nghỉ.

Cô biết mở miệng như thế nào?

Đối với vấn đề này, Thư Minh Yên đã đấu tranh mấy ngày.

Cho đến Chủ nhật, cô thực sự không còn cách nào khác, sau khi quay xong một cảnh, cô đã đánh bạo đến gặp đạo diễn để xin nghỉ.

Đạo diễn Quách nghe nói là ngày giỗ của ba mẹ cô nên lập tức đồng ý, còn an ủi cô vài câu.

Thư Minh Yên thụ sủng nhược kinh, liên tục cảm ơn đạo diễn Quách.

Đạo diễn Quách đang bận giải thích các vấn đề với các diễn viên trong cảnh tiếp theo, vội vàng rời đi, Thư Minh Yên giật mình tại chỗ còn có chút không ngờ được.

Trêu Chọc Hôn NhânOpowieści tętniące życiem. Odkryj je teraz