☆, 73

6 2 0
                                    

, 73

EDITOR: ROSALINE

BETA: ROSALINE


"Tiểu Thiến Thiến, đi mở cửa." Long Ngọc câu môi cười nhạt, nếu muốn gặp, vậy hãy để cho hắn trông thấy thật tốt, trong chốc lát lại thu dọn hắn.

Tất Thiến sửng sốt một chút, giống như hiểu rõ cái gì, từ trên ghế salon đứng lên tới đi về phía cửa.

Quý Liễn cũng không ngốc, từ phản ứng của Long Ngọc đủ để đoán ra phía ngoài là người nào, lập tức đi theo.

Thì tính là biết không phải ai cũng có thể làm cho Tất Thiến chịu thiệt, trên tình cảm hắn vẫn là sẽ lo lắng.

Ngoài cửa, tay Mẫn Chính Thiên ấn ở tiếng chuông cửa không buông tay, rất có tư thế nếu như không mở cửa, thì giữ chuông cửa ấn nát!

Không phải là một thiếu chủ Khuynh Ngọc, một người một người đều là người nhát gan, nhìn hắn làm sao thu dọn người!

Cánh cửa còn chưa mở, rất xa Mẫn Tiếu Tiếu từ phía sau đuổi theo lên tới.

Mẫn Chính Thiên vừa thấy là hắn, càng thêm giận không đánh vừa ra tới, đổ ập xuống thì nổi giận mắng: "Ngươi qua tới làm cái gì, nhìn ngươi mặc cái này gọi là thứ gì, quả thực là mất mặt xấu hổ tang môn tinh!"

"Cha, xin người buông tha hắn, đừng u mê không tỉnh ngộ." Mẫn Tiếu Tiếu đứng trước mặt của hắn, thẳng lưng, nhìn thẳng ánh mắt của hắn, qua nhiều năm như vậy, hắn lần đầu to gan phản đối cha to gan như vậy.

"U mê không tỉnh ngộ?" Mẫn Chính Thiên cười lạnh một tiếng, "Cái gì gọi là u mê không tỉnh ngộ? Thiên hạ này vốn chính là ta, mà thế nhân chẳng qua là quân cờ trong tay ta!"

"Không phải." Hắn lắc đầu.

"Ừm? Ngươi nói cái gì?" Mẫn Chính Thiên có một loại cảm giác, con lớn nhất ngày hôm nay có chút không giống nhau.

"Thế nhân không phải là quân cờ của ngươi, chúng ta cũng không phải." Ánh mắt hắn lạnh lùng, cha như vậy để cho hắn nhớ ra cái gì đó, ký ức sâu nhất đáy lòng kia, "Tiểu Lạc càng không phải là rối tùy người đạp hư."

Lúc nhắc đến hai chữ Tiểu Lạc, đáy lòng Mẫn Chính Thiên nổi lên phân tử bạo ngược, giơ tay lên vỗ về phía mặt Mẫn Tiếu Tiếu, nhưng mà lần này hắn không vỗ đến, Mẫn Tiếu Tiếu một tay bắt được cổ tay hắn vỗ tới, trong một tay là trâm gỗ đào, thẳng tắp cắm vào trái tim của hắn.

"Ta sẽ không lại để cho ngươi thương tổn bọn họ." Ánh mắt Mẫn Tiếu Tiếu kiên định, trâm gỗ đào trong tay hướng vào trong.

"Ngươi cho rằng một trâm gỗ nát như thế thì có thể giết ta?" Mẫn Chính Thiên châm biếm nhìn hắn.

"Cha, trâm này ngươi thật sự không nhận ra sao?" Mẫn Tiếu Tiếu nở nụ cười châm biếm, buông tay nắm trâm đầu ra, trâm đầu là một đóa hoa bỉ ngạn, phía trên rơi một con bướm.

Mẫn Chính Thiên hoảng sợ mở to hai mắt, "Đây là, minh..."

Gỗ kia cũng không phải là gỗ đào mà là gỗ mà là gỗ âm, bị máu ngâm thật mạnh vừa nhìn giống như là gỗ đào năm xưa.

[X] Minh Vương Mộc Tiết Tháo/Minh Vương Thật Phóng TúngWhere stories live. Discover now