Chương 2

778 38 0
                                    

Sau khi về đến nhà Trần Nghị trực tiếp vào phòng Eddie, phủ kín đầu bắt đầu ngủ, nhưng sự khác thường trong lòng vẫn không cách nào giảm bớt. Trong lúc nửa tỉnh nửa mơ hắn nghe được tin tức Phạm Triết Duệ đã tỉnh, đầu óc đột nhiên thanh tỉnh, chạy đến bệnh viện.

Đối mặt với Phạm Triết Duệ mới giành giật sự sống trong cái chết Trần Nghị lại chẳng cho được sắc mặt tốt.

"Trần Nghị cậu muốn làm gì, tôi vừa mới tỉnh lại, biểu tình muốn chém tôi thành ngàn mảnh đó là sao?"

"Mẹ kiếp, đàn ông của anh thì tự đi mà bảo vệ"

Sau khi nghe hết toàn bộ câu chuyện Phạm Triết Duệ hận không thể bổ đầu gỗ của Trần Nghị ra xem rốt cuộc trong đó chứa những gì.

Thật ra Trần Nghị biết rõ vì sự manh động của bản thân mới khiến Phạm Triết Duệ và Bạch Tông Dịch đi đến kết quả như ngày hôm nay, hắn vốn dĩ muốn đến xin lỗi Phạm Triết Duệ nhưng sau khi gặp mặt trong đầu lại hiện lên hình ảnh Eddie và Phạm Triết Duệ cười nói vui vẻ còn có hình bóng Eddie bỏ rơi hắn cho nên lửa giận đột nhiên bùng phát.

May mắn Phạm Triết Duệ là người sáng suốt, vừa nghe đã biết Trần Nghị gặp phải vấn đề gì, chỉ cảm thấy vô lực, người này cũng thật là, bị hai từ anh em trói đến không có lối thoát.

"Cậu khi nào đi thăm ngục"

Phạm Triết Duệ hỏi Trần Nghị, thật ra y cũng rất muốn rất muốn rất muốn đi thăm Bạch Tông Dịch, cuộc sống trong trại giam chắc chắn không dễ dàng gì, cho dù là có Eddie bảo vệ. Nhưng y làm sao đi, làm sao để đối mặt vẫn còn phải suy nghĩ cẩn thận, vậy thì cơ hội này nhường cho tên ngốc Trần Nghị này đi.

"Em ấy căn bản không muốn gặp tôi"

"Cậu bị ngốc sao? Không thể gặp Eddie vậy cậu không biết gặp Bạch Tông Dịch sao? Xem như là giúp tôi đi"

Đúng vậy, lý do này quá tốt!

"Trần Nghị, cậu tốt nhất hãy nghĩ cho kỹ Eddie đối với cậu là gì, đừng suốt ngày lấy hai từ anh em ra làm lý do, bản thân cậu tin sao? Ngay cả tôi còn không tin....này Trần Nghị cậu có nghe thấy không"

Thậm chí còn không kịp nghe Phạm Triết Duệ nói xong, Trần Nghị đã gấp không thể chờ chạy đến trại giam, cho dù không gặp được nhưng ít nhất cũng biết được hiện tại em ấy như thế nào.

Đến khi gặp được Bạch Tông Dịch, Trần Nghị thế nhưng bị nỗi sợ hãi vô biên che lấp. Bạch Tông Dịch bị thương ở đầu, ngẩn ngơ ngồi đó. Vậy còn Eddie? Eddie cũng bị thương sao? Eddie lợi hại như vậy chắc chắn sẽ không sao đâu, Eddie không thể bị thương.

"Eddie em ấy...bị thương sao?"

"Eddie vẫn luôn bảo vệ tôi"

"Tôi hỏi cậu Eddie có bị thương không!"

Giọng Trần Nghị có chút run rẩy, hắn làm sao có thể nghe không hiểu lời Bạch Tông Dịch nói, Eddie em ấy...khẳng định phải chịu rất nhiều cực khổ, bị thương cũng khẳng định không thể tránh khỏi. Nhưng hắn không cách nào chấp nhận được, người vẫn luôn được hắn bảo vệ, bây giờ bị người khác bắt nạt, nhưng hắn lại không thể làm gì.

"Trần Nghị anh...anh rất trân trọng Eddie đi?"

"Đương nhiên"

"Anh nghĩ cho kỹ, Eddie đối với anh mà nói rốt cuộc là gì, thật sự chỉ là anh em sao? Đường khẩu của anh nhiều anh em như thế, bọn họ có thể so sánh với Eddie không?"

Không thể, bọn họ làm sao có thể so sánh với Eddie, Eddie và bọn họ không giống nhau, hắn không thể nổi giận với Eddie, hắn rất thiên vị Eddie, ai cũng không được phép bắt nạt Eddie, nhưng hắn lại có thể tùy hứng Eddie nổi giận, hắn thậm chí còn có suy nghĩ ích kỷ, ai cũng có thể vào trại giam, ai cũng có thể chỉ trừ Eddie. Hắn quá hi vọng Eddie có thể mãi mãi ở bên cạnh mình.

"Không thể so sánh, không có cách nào so sánh"

"Anh có nghĩ là vì lý do gì không? Anh có nghĩ đến Eddie từ lâu đã không muốn chỉ làm anh em?"

Trần Nghị im lặng rất lâu, không phải anh em sao? Vậy thì là gì? Dục vọng chiếm hữu, Dục vọng bảo vệ? Những cảm xúc này của hắn đối với Eddie không từ nào có thể diễn tả được, rốt cuộc là cái gì?

"Bạch Tông Dịch, là Phạm Triết Duệ nhờ tôi đến thăm cậu"

Trần Nghị đến cuối cùng vẫn không trả lời câu hỏi.

"Anh ấy vẫn khoẻ chứ? Tại sao lại không đến thăm tôi?"

Kỳ thực Bạch Tông Dịch không phải đang hỏi Trần Nghị, với đầu gỗ này của Trần Nghị, khả năng bản thân hắn cũng không biết y muốn hỏi gì.

"Anh ta tỉnh rồi"

"Ân"

"Về việc tại sao anh ta không đến, tôi không..."

"Tôi biết"

"Cái gì"

Bạch Tông Dịch không trả lời tiếp, thời gian thăm ngục đã hết, Trần Nghị cũng không tiếp tục xoắn xuýt, xoay người rời đi.

Sau khi về đến nhà Trần Nghị ngồi trong căn phòng im lặng, nghĩ đến vấn đề giữa họ, Eddie đối với hắn rốt cuộc là gì? Thật ra hắn đã có đáp án, tình cảm mãnh liệt lại không thể khống chế, trừ bỏ thích còn có đáp án khác sao?

Trần Nghị gọi điện cho Phạm Triết Duệ.

"Đầu Bạch Tông Dịch bị thương đến ngốc luôn rồi, không phải, cậu ta không ngốc, cậu ta vẫn còn thông minh lắm, ít nhất vẫn thông minh hơn tôi...tôi mới là kẻ ngốc, Phạm Triết Duệ, hai người con mẹ nó cứ như vậy nhìn tôi giả điên giả khờ"

Eddie là người hắn thích, là người Trần Nghị hắn thích, Trần Nghị cuối cùng hậu tri hậu giác hiểu rõ, thế nhưng lại là sau khi Eddie rời đi.

[Trần Nghị x Eddie] Đầu gỗ khai thông ký Where stories live. Discover now