/ XIII / Dừng lại đi

622 82 13
                                        

Jisoo thẩn thờ nhìn mình trong gương, đã rất lâu rồi cô không còn đễ ý mình đã tàn tạ như thế nào, trên tay vẫn còn những vết thương sau nhiều vụ tai nạn liên tiếp xảy đến, một thân gầy gò cô đơn đến đáng sợ, vậy mà trong tâm trí Jisoo lúc này vẫn là muôn vàn sự đau khổ hơn nữa, có lẽ cô không thể buông bỏ cô gái ấy, nhưng cũng không thể làm gì khác...Vì ngay từ đầu chính Jisoo cũng biết được cái kết này, nhưng con người là thế, thà cố chấp lao đầu vào tình yêu vô vọng rồi mang trong mình sự đau thương, còn hơn là từ bỏ một cơ hội...cơ hội được yêu thương hay cơ hội làm tự đau chính bản thân mình đây? Ngu ngốc quá Jisoo à...

Hôm nay là một ngày cuối tuần không bận rộn đối với Jisoo, cô đeo lên vai mình chiếc balo nhỏ đã cũ và bước ra khỏi công ty, cô hít một hơi thật sâu và bước lên chuyến xe trở về quê, bỏ lại bao mệt mỏi và trở về nhà để xem mắt như ý ba mẹ cô đã định, cũng không biết liệu cô có đang sắn sàng để cho mình một hành trình mới hay không, hành trình không có hình bóng trong tâm của mình

“Jisoo à, hãy mạnh mẽ lên nhé, tao tin rồi mày sẽ có được hạnh phúc sau bao tổn thương...” – Jisoo ngồi nhìn ra cửa kính của xe, tay đặt nhẹ lên trai tim đnag đập mạnh liên hồi, có lẽ nó chỉ đập vì đúng như quy luật cuộc sống, còn nếu trái tim này chỉ đập khi hạnh phúc trong tình yêu thì có lẽ trái tim này của Jisoo đã ngừng đập từ lâu...

Chiếc xe vẫn lăn bánh trên con đường có chút lạnh lẽo của mùa đông, người qua đường mặc cho mình những chiếc áo dày cộm làm mọi thứ trở nên lắng đọng, mọi thứ đều thu hết vào trong đôi mắt của Kim Jisoo, bỗng cô lại nhớ đến người con gái cô yêu, từng mãnh ký ức vụn vỡ cứ thế chạy trong đầu cô như một thói quen, nhưng lần này cô lại không mỉm cười nữa rồi...Jisoo lấy từ trong túi ra chiếc điện thoại đã cũ rồi bật khung chat của cô và Jennie lên đọc hết tất cả, cô có thể mỉm cười với những dòng tin nhắn nàng đã nhắn cho cô nhưng rồi lại bật khóc khi trở về hiện tại

“Một đứa như mình sao lại có thể đem lòng yêu em ấy thế...Jennie à, hẹn em ở một kiếp khác, khi mà chị có đủ tất cả mọi thứ để có thể được phép yêu em...”

Jisoo ôm chặt điện thoại và chiếc balo vào lòng, tự xoa dịu đi tất cả những niềm đau, đến khi mệt mới chợt mắt được một chút.

Cuối cùng cũng về đến về nhà rồi

Nhưng tại sao...

Jisoo lại không cảm thấy được bình yên như bao lần...

Cô vẫn ôm lấy gia đình mình, cái ôm của sự yêu thương và nhớ nhung nhưng nó lại mang thêm nhiều áp lực. Và cô biết, ngày hôm nay cô về cũng chỉ để đưa ra lựa chọn, một là công khai việc mình chỉ có thể yêu con gái, hai là chất nhận việc mình sẽ buông bỏ tất cả, buông bỏ chính bản thân để làm tròn một kiếp người, cô sẽ chết trong sự tuyệt vọng để mong kiếp khác có thể là chính mình

Cô ngồi đưa đưa mắt về ba mẹ mình mà thở dài, ba mẹ cô đã già đi rất nhiều so với lần gặp trước đây

“Soo à, con đã ốm đi rất nhiều và mẹ hình như cảm thấy con gái mẹ đã không còn như trước nữa rồi...” – Mẹ Jisoo ngồi xuống cạnh cô rồi nắm lấy đôi bàn tay của con gái mình. Bà nhìn con gái bà đã không còn là một Jisoo vô tư ôm lấy bà mà kể đủ chuyện khi xa nhà, con bé giờ đây về chỉ ngồi một mình nơi góc nhà mà trầm lặng vô cùng

•TEXT• /𝑱𝒆𝒏𝒔𝒐𝒐/ 𝑨 𝒔𝒕𝒂𝒓 𝒏𝒂𝒎𝒆𝒅 𝒂𝒇𝒕𝒆𝒓 𝑱𝒆𝒏𝒏𝒊𝒆 𝑲𝒊𝒎Место, где живут истории. Откройте их для себя