Chương 3: Tái ngộ.

456 24 3
                                    

Rút từ thắt lưng ra một tiêu ám khí, nheo mắt mà phóng về phía hai kẻ đang giao chiến ở phía xa. Phập. Lại là kết thúc một kiếp người.

Nữ tử đang giao chiến vì hành động này của nàng mà khựng lại. Nàng ta quay phắt lại, đến khi trông
thấy một Thượng Quan Thiển ung dung thả bước mới từ từ bình tĩnh lại.

Nàng nhấc tà váy nhẹ nhàng đi đến trước mặt nữ tử ấy. Nở một nụ cười châm biếm thường thấy:
- Tỷ tỷ vậy mà không đấu lại đám Yêu này sao? Sao lại chật vật thế này?

Nữ tử ấy nhìn thấy nàng, cũng không thèm gồng gánh làm gì. Trực tiếp khuỵ xuống, ngất lịm.

Thượng Quan Thiển thở dài một cái, vác theo nàng ta lên vai, quay lại lấy chiếc giỏ trúc nhỏ xinh của nàng rồi trở về nhà.

——————————————————————————
Mở đôi mắt nhập nhoè nước, nàng ta gượng người ngồi dậy. Vỗ vỗ cái đầu đau nhức. Nàng ta cảm giác xương cốt sắp lìa đến nơi rồi.

Thượng Quan Thiển bê bát thuốc màu nâu đặc sánh cùng với bát cháo loãng từ gian bếp đi tới. Nàng thong thả đặt xuống bàn. Bắt đầu mở miệng chọc ngoáy:
- Vân Vi Sam tỷ tỷ lại có một ngày phải chật vật thế này? Mau uống chén thuốc này rồi đi xa muội muội một chút. Muội muội không che giấu nổi tỷ đâu.

Phải, nữ tử mà nàng mang về là Vân Vi Sam. Cái người mà nàng tưởng chừng đã yên vị trên chiếc ghế Chấp Nhẫn phu nhân cao quý.

Vân Vi Sam đảo mắt nhìn một vòng căn nhà nhỏ của nàng. Sau đó mới chậm rãi bước xuống giường, đi tới chiếc bàn trà nhỏ mà ngồi xuống.

Tay khuấy khuấy chén thuốc nâu đặc dậy mùi, bâng quơ nói với nàng:
- Hoá ra cô sống cũng không tệ.

Thượng Quan Thiển tự rót cho mình một ly trà, thổi thổi vài hơi, vô tư mà lột mặt nạ của Vân Vi Sam:
- Tỷ tỷ có gì cứ nói thẳng, không cần giả vờ quan tâm ta.
- Vì sao hôm nay lại cứu ta?
- Vì sao à? Đương nhiên là làm việc thiện tích đức cho hài tử của ta rồi.

Vân Vi Sam nhắm mắt uống một hơi cạn sạch chén thuốc, sau đó lại tự nhiên mà rót cho mình một ly trà tráng miệng.
Thượng Quan Thiển trông thấy cảnh này ngạc nhiên không ít, nàng ngả người ra bàn. Đá lông mày với nàng ấy mà bông đùa:
- Tỷ tỷ không sợ ta hạ độc vào thuốc sao. Dù sao Thượng Quan gia cũng là y gia.

Vân Vi Sam bình tĩnh nhấc chén cháo bên cạnh, ăn lấy một miếng. Ngước mắt lên nhìn Thượng Quan Thiển, bình tĩnh đáp lại:
- Không phải cô nói tích đức cho hài tử sao?

Chén trà đã đưa lên miệng vì câu nói này mà dừng lại, nàng cười nhẹ một cái, không đáp.

Một lúc lâu sau, khi cơ hồ đã ăn xong chén cháo. Vân Vi Sam lại hỏi:
- Là con của hắn sao?
- Thế theo tỷ tỷ không phải của ngài ấy thì là của ai?
- Mấy tháng rồi?
- Sáu tháng.
- Trai hay gái?
- Sinh đôi, trai gái ai mà biết.

Dù Thượng Quan Thiển đã từng vô số lần khẳng định với Vân Vi Sam rằng giữa họ không có chúng ta. Nhưng có lẽ là bản năng làm mẹ đã làm dịu đi phần nào tính tự chủ của nàng. Nàng và Vân Vi Sam cứ vậy mà tỷ hỏi ta đáp rất thuần thục.

Mười hai năm, kịch cố nhân.Donde viven las historias. Descúbrelo ahora