Volume 1 - Chapter 4: Gekko Tamashi

62 11 0
                                    

Lão Ogre chợt biến mất, ngay trước mắt tôi.

Không một hư ảnh, chỉ có thế nghe thấy tiếng lá cây rời xào xạc bị xẻ làm đôi. Thật không thể tin được, tốc độ của ông ấy thậm chí ngang ngửa với âm thanh, vượt qua ⟦Cảm nhận ma lực⟧ và những lớp phòng thủ khác.

Dù suy nghĩ được gia tốc, nhưng những giác quan vẫn chưa thật sự theo kịp tốc độ tính toán. Gần như là không thể để phản ứng kịp với chuyển động của lão, trong một khắc đã chém gần như đứt hoàn toàn tay trái tôi.

"Tsk!"

Nhảy lùi về phía sau một khoảng xa, tặc lưỡi, tôi biết rằng mình đang rơi vào tình thế vô cùng bất lợi.

Trong kiếm đạo, tốc độ là yếu tố chính để tạo ra khoảng cách giữa những người kiếm sĩ. Với thứ tốc độ kinh người ấy của lão Ogre, hẳn đã đạt đến cảnh giới mà con người bình thường chỉ khi tu luyện trong hàng thập kỷ mới có khả năng chạm đến.

Trình độ của ông ấy ở một bậc quá xa so với tôi, không thể nào đánh bại khi chỉ dùng Katana như thế này được.

" Nào nào, đây mới chỉ là mở màn thôi."

Lão tiếp tục chuẩn bị ra đòn đánh tiếp theo, vào một tư thế khác. Lần này, dòng chảy ma lực di chuyển rõ ràng mà chậm rãi, nhưng lại vô cùng sắc bén. Những tia sáng nhỏ phóng ra tí tách, mang lại bầu không khí hoàn toàn khác.

Không, những tia sáng ấy đồng thời cũng là một dòng ma lực, nhỏ nhẹ nhưng đó mới là thứ thật sự nguy hiểm. Tôi lùi một bước, chuẩn bị thế để ra đòn, bởi vì không cách nào đỡ được nó.

Dù cảm giác hơi mờ nhạt, nhưng trực giác của tôi hiện đột nhiên hoạt động mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Lão Ogre biến mất, hay có thể nói là lao đến, đôi mắt không thể nhìn được hành động gì, nhưng toàn bộ cơ thể đều vô thức vung kiếm.

Dồn hết sức đưa tay lên bầu trời, sử dụng thêm cả ⟦Soul Depriveler⟧ bao bọc trên lưỡi kiếm, tôi chém mạnh xuống mặt đất.

Tiếng vút vang lên cùng tiếng hét thất thanh thốt ra từ cuống họng tôi, phá tan sự tĩnh lặng của trận đấu ban đầu vốn chỉ có sự tồn tại của lá cây xào xạc.

Mũi kiếm đâm sâu vào lòng đất, do ảnh hưởng của đòn đánh mà khiến cho mặt đất bị thủng một vũng lớn.

Ông ấy bỗng nhiên xuất hiện đằng sau tôi, dường như đã thực hiện xong đòn đánh của mình, thu kiếm tự nhiên như chẳng có vấn đề gì to tát cả. Tuy nhiên, ánh mắt lão hiện rõ sự ngạc nhiên, tuy chỉ trong thoáng chốc.

" Hô, ngươi có thể vô hiệu hóa chiêu thức này, thật tình khiến lão bái phục."

" Chỉ là may mắn thôi, tôi nào so được với kiếm thuật của ông."

Lão Ogre cười sảng khoái, đề nghị kết thúc trận giao đấu rồi đi đến chỗ người tướng quân đề bàn luận.

Trong lúc ấy, tôi ngồi tại một tảng đá nhỏ gần đó, dồn hết ma lực vào việc chữa trị cho cánh tay mình. Nhờ kỹ năng tự hồi phục của Nyx, vết thương giờ đã tạm ổn, không còn chảy máu nhiều như trước, các tế bào rất nhanh được phục hồi hoàn toàn.

[Đồng nhân Tensei slime] Lúc đó tôi đã chuyển sinh về "nhà"Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ