Chương 4

341 40 7
                                    

Vừa nghe thấy lời nói này, Lục Minh Trì thật sự dừng lại.

Hiếm khi chàng trai nhỏ bướng bỉnh lại nhỏ nhẹ cầu xin, khi cậu nhìn anh bằng đôi mắt đen láy đó, trái tim Lục Minh Trì cũng đã thực sự mềm mại trong giây lát.

Có tin đồn rằng Thiếu tá Vu của Học viện Quân sự Linh Thanh ở thành phố S - lực lượng đặc biệt có khả năng chiến đấu toàn diện mạnh nhất trong toàn quân khu, ra quyết định cẩn thận, đánh giá xuất sắc, chiến đấu tay đôi 360 độ không ngõ cụt, thiện xạ...Những điều này đã làm cho một số tin đồn bay xa. Rốt cuộc, tin đồn chỉ là tin đồn. Cho dù người ngoài có khen ngợi cậu ấy bao nhiêu, người toàn năng hay cái gì đó thì với Lục Minh Trì, cậu ta chỉ là một đứa trẻ.

Có đôi lúc thật trưởng thành và ổn định, nhưng lúc nóng giận thì cũng giống như một cậu bé nóng nảy không kiểm soát được mình.

Thời gian khó khăn nhất trong lúc còn là học viên của cậu ấy chính là khi cậu ấy tức giận với chính mình và bị trừng phạt.

Khi đất nước ngày một phát triển, và những kỉ lục trước đó thường xuyên bị phá vỡ, cậu thường xuyên tự chỉ trích và dằn vặt chính mình.

Cậu ấy có tính cách bốc đồng, mặc dù sau nhiều năm như vậy đã học được chút kiềm chế, nhưng khi mới vào học viện quân sự lại có rất nhiều chuyện riêng tư.

Ngoài ra, Vu Tư Viễn sẽ cố tình gây rắc rối cho học viên khi tâm trạng không tốt, đặc biệt là loại người được chính mình khen ngợi, vỗ vai hoặc đề cử.

Cũng thường có những người không thích đồ ăn căn tin, và cậu ấy cũng thường có một số biện pháp khiến người ta ngoan ngoãn.

Khi cậu được khen ngợi, cậu cũng sẽ thể hiện một cái nhìn tự mãn, và đôi khi cậu sẽ tỏ ra thân thiện với chính mình.

Những điểm trẻ con này, Vu Tư Viễn rất ít khi cho người khác xem, nhưng điều Lục Minh Trì hy vọng chính là anh luôn được nhìn thấy Vu Tư Viễn không che giấu cảm xúc của mình, chỉ khi Vu Tư Viễn có khuyết điểm, Vu Tư Viễn mới là người chân thật nhất.

Cho dù hắn có chút nóng nảy, nếu có thể chịu đựng được, hắn cũng sẽ cố gắng thích ứng với Tư Viễn càng nhiều càng tốt.

Bản thân hắn cũng nhận thấy Vu Tư Viễn phạm sai lầm, hắn anh đã lâu không muốn phạt Tư Viễn nhiều nữa, vì chỉ khi thắt lưng rơi xuống, cả hắn, cả cậu đều cảm thấy đau khổ.

Trước kia hắn cũng cảm thấy có lỗi với cậu, nhưng đến lúc kỷ luật trừng phạt, quy củ vẫn là như vậy, hắn vẫn luôn tàn nhẫn. Nhưng bây giờ, bằng cách nào đó, hắn không thể không mềm lòng.

Lục Minh Trì đặt thắt lưng vũ trang sang một bên, không nói sẽ tiếp tục phạt, cũng không nói sẽ dừng lại.

Mũi giày đá vào bắp chân Vu Tư Viễn,  nói: "Đừng căng thẳng, đi ngủ đi."

"Dạ."

Vu Tư Viễn chậm rãi thả lỏng cơ thể, quỳ gối trên mép giường như thể đã được tha thứ.

Đầu ngón tay của Lục Minh Chi tàn phá cặp mông bầm tím của Vu Tư Viễn, hắn tức giận véo: "Em cho rằng em nên phạm sai lầm cấp thấp như vậy sao?"

You've reached the end of published parts.

⏰ Last updated: Apr 23 ⏰

Add this story to your Library to get notified about new parts!

[HUẤN VĂN] [EDIT] ĐOÀN KẾTWhere stories live. Discover now