Chương 70: Tình cảm của Cô Kỳ Duyên cùng Cô Minh Triệu thật tốt

60 2 0
                                    

"Đùa cái gì đó, cậu xem mình là đồ ngốc sao?" Nghe tiếng nam sinh gọi, nữ sinh trong lều trợn mắt, không kiên nhẫn hô. Khi thấy mọi người đang đánh bài nhanh chóng đứng lên chạy về trước, nàng cũng không nhịn được có chút thắc mắc nhìn về phía nhiều người nhất, một lúc sau mới nhỏ giọng nói với nữ sinh trong lều vài câu, đi đến nơi của các nam sinh, vừa thấy, tiếng kêu sắc nhọn làm màng tai mọi người muốn rách.

"Tiểu Đào...." Hai nam sinh phát hiện Kỳ Duyên trước, đẩy nữ sinh nhỏ giọng nói.

Nữ sinh được gọi tiểu Đào bình tĩnh lại, trong mắt ngượng ngùng, lại có chút vì bản thân thất thố mà ngại ngùng. Sau một lúc mới cẩn thận nói: "Cô Kỳ Duyên, Cô Minh Triệu, hai người có thể giúp em một chuyện không?"

Từ lời của nữ sinh cùng các nam sinh, Kỳ Duyên đại khái đã hiểu. Chuyến du lịch tốt nghiệp này là vì tiểu Đào cùng tiểu Liễu, chẳng qua nửa đường vì tiểu Đào nói sai, hiện tại tiểu Liễu nằm trong lều không muốn giao lưu tiếp xúc với mọi người..... đừng nói đến chuyện thổ lộ lúc sau. Bọn họ cũng nghe Nguyệt Thần Điện thần thánh nên đến. "Cô Kỳ Duyên, phiền chị, tiểu Liễu là fans chị, cậu ấy thấy chị nhất định rất vui!" Tiểu Đào chắp tay trước ngực, trong mắt lóe chút ánh sáng.

Vẫn là học sinh.

Nhìn gương mặt non nớt trước mắt, Kỳ Duyên bỗng sinh ra muôn vàn cảm khái, cô nghiêng đầu nhìn Minh Triệu, thấy nàng mỉm cười, ánh mắt ôn nhu. Nhẹ nhàng gật đầu, xem như đồng ý lời tiểu Đào, nàng lôi kéo Minh Triệu đi về phía lều trại, rèm cửa ngăn cách bên trong như một thế giới nhỏ, loáng thoáng có thể nghe được vài tiếng oán giận nho nhỏ.

"Tình cảm của Cô Kỳ Duyên cùng Cô Minh Triệu thật tốt." Nhìn bóng lưng cách đó không xa, tiểu Đào giọng đầy hâm mộ nói.

"Ai, cậu cùng tiểu Liễu cùng sẽ vậy. Cậu xem hiện tại, tất cả kinh hỉ đều không cần, Cô Kỳ Duyên cùng Cô Minh Triệu đột nhiên xuất hiện, mình cá tiểu Liễu sẽ rất kích động." Một nam sinh vỗ vai tiểu Đào nói: "Cậu xem chúng ta may mắn có thể nhìn thấy hai vị nữ thần, tiếp theo nhất định sẽ may mắn."

Mâu thuẫn nhỏ hống là có thể giải quyết, huống chi nhìn thấy nữ thần càng dễ làm người vứt bỏ tất cả. Hai người trò chuyện cùng mọi người một lát, chậm rãi dưới ánh nhìn luyến tiếc của bọn họ về lữ quán: "Thời đại học thật tươi đẹp biết bao, em cũng muốn trở về đại học." Kỳ Duyên ngồi ở mép giường, nghịch tóc dài cười, cảm khái.

"Muốn về quá khứ vì bất mãn với hiện thực sao?" Minh Triệu đáp, cười nhẹ, nói tiếp: "Nếu đột nhiên trở về quá khứ, em sẽ hối hận sao? Sẽ muốn trở về sao?"

"Sẽ không!" Kỳ Duyên đột nhiên mở to mắt, chém đi chặt sắt đáp. Đầu cô trống rỗng. Về ba năm sau? Cô kháng cự khả năng này, hơn nữa không muốn nghĩ sâu, cô nên nói thế nào với Minh Triệu là cô từ ba năm sau trở về? Cô sợ, cả ngày kinh hoàng, bất an sợ hãi tất cả chỉ là giấc mộng, khi mở mắt lần nữa, bản thân về lại căn phòng trống không, một mình ôm lấy tất cả cô đơn cùng rét lạnh.

"Lúc trước em nói với chị, em mơ thấy ba..." Minh Triệu đang nói bỗng dừng lại, Kỳ Duyên như đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình không nghe thấy lời của nàng, thở dài, nhỏ giọng nói: "Ngủ đi, ngày mai đi tìm đại sư của Nguyệt Thần Điện, chị đã hẹn với ông ấy rồi, đi nghe một chút." Nàng không ở trong cảnh mơ của Kỳ Duyên, cũng chưa từng không phân rõ đâu là mơ đây là thực, nàng nghe bạn bè nói đã từng có người giống như vậy cũng đến Nguyệt Thần Điện tìm kiếm đáp án, cuối cùng thắng lợi trở về, không còn bối rối. Có phải các nàng cũng nên tin một lần không? Nắm tay Kỳ Duyên, nàng rũ mi, lời thầm thì vương ở khóe môi.

( Cover - Triệu Duyên )  -  Nàng muốn cùng ta ly hônHikayelerin yaşadığı yer. Şimdi keşfedin