Chương 32: Chết để đổi lấy hạnh phúc.

2.7K 117 5
                                    

Nó nằm im trên chiếc giường ngẩng đầu nhìn trần nhà. Nên nói nó ngu ngốc hay cô ta quá xảo quyệt? Lần trước cũng như vậy, tuy nó hk muốn mắc mưu của cô ta nhưng tại sao? Tại sao lại khó đến như vậy? Tình yêu là cái quái quỷ gì kia chứ? Tạo sao biết hắn vô tội nhưng nó vẫn thấy oán trách hắn như vậy chứ? Có phải nó làm cho ta mù quáng? Nhưng cũng chưa hẳn, với một người thông minh như nó, nó́ tuyệt đối sẽ hk để cô ta dắt mũi, tuyệt đối hk! Nó vừa đứng dậy bước xuống giường, trong đầu chợt vụt qua những hình ảnh trong quá khứ.
Hôm đó cô ta đưa hắn về nhà, người đầy mùi rượu, áo quần xộc xệch, đôi môi của hai người vẫn còn đỏ đỏ. Nó bàng hoàng ngồi phịch xuống giường, thì ra.... thì ra là vậy...
Nó bật cười chua chát, cuối cùng... cuối cùng thì tất cả đều là sự thật! Ngu ngốc tin hắn làm gì để phải đau thế này cơ chứ? Nó ôm chặt lấy ngực bật khóc. Yêu hắn để rồi lần này đến lần khác để trái tim chịu tổn thương, nó sắp vỡ rồi, nó không chịu được nữa rồi. Đau, tim nó bây giờ đang rất đau, tim ơi, tao xin mi đừng đau nữa mà, to thật sự hk thể chịu nổi, tao không thể chịu được nữa, xin mi đó, đừng mà.
Nó cảm thấy người nó đang mềm dần ra, hk còn một chút sức lực, một chút cũng không. Ý thức dần trở nên mơ hồ, mọi thứ xung quanh cứ mờ mờ ảo cho đến khi chút sức lực cuối cùng bay mất thì nó đã ngã phịch xuống sàn nhà giá lạnh.
~~~~~_______~~~~~~
- Bác sĩ, cô ấy không sao chứ?- Hắn lo lắng túm lấy áo của bác sĩ khi cô ra khỏi phòng khám.
Cô bác sĩ đẩy gọng kính của mình, nhìn vào tài liệu nói:
- Cậu là người yêu của cô bé? Nó vốn bị yếu tim, lần này phải chịu cú sốc lớn nên ảnh hưởng đến tim. Tôi nói này, nó sống vốn đã khổ, cậu làm ơn làm phước đừng khiến nó khổ thêm nữa!
Hắn nghe cô gái nói vậy thì ngạc nhiên:
- Cô quen cô ấy?
Cô gái hừ lạnh:
- Tôi là chị họ của con bé, cũng thuộc tổ chức. Nếu hôm nay tôi hk về kịp thì biết làm sao? Có lẽ con bé đã chết rồi!
Hắn cúi đầu::
- Tôi biết rồi, cảm ơn cô.
-Nó tỉnh rồi đấy! - Nói rồi cô gái bỏ đi một mạch.
Anh đứng bên cạnh mà toát cả mồ hôi. Sao mấy người thuộc tổ chức ai cũng lạnh lùng hết vậy?
- Cậu mau vào thăm cô ấy đi.- Sho vừa nói vừa đẩy hắn đến phía phòng bệnh.
Hắn do dự một chút rồi cũng gật đầu, lấy hết dũng khí đi vào phòng.
Cạch..... cánh cửa được mở ra, trên giường là cô gái đang ngồi thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ. Hắn định lên tiếng bắt chuyện nhưng lại hk biết bắt đầu thế nào, vì thế sau vài lần mở m8ệng định nói hắn lại quyết định im lặng.
Nó dường như cũng khó xử nhưng im lặng mãi cũng mệt vì vậy nên quyết định lên tiếng.
- Nói gì thì nói đi, còn hk thì đi ra ngoài.
Hắn im lặng một chút rồi cũng quyết định lên tiếng:
- Angel, anh xin lỗi.
Nó đang nhìn ngoài cửa sổ bỗng quay phắt lại nhìn hắn, cười lạnh:
- Xin lỗi, được, xin lỗi, anh xin lỗi thì được gì chứ? Có thể sửa được mọi việc hay sao? Có thể giúp trái tim tôi bớt đau hay sao? Có con với người ta rồi, chẳng lẽ một tiếng xin lỗi có thể làm đứa trẻ biến mất, có thể xem như mọi chuyện chưa từng xảy ra? Hk thể! Anh biết không? Chuyện đó là không bao giờ! Tôi cũng hk còn sức để tiếp tục chơi trò đau khổ này với anh nữa! Tôi quá mệt rồi! Anh đi đi!
Nó đã nghĩ, nếu như câu đầu tiên hắn nói là muốn giải thích mọi chuyện với nó, nó sẽ nghe, nghe rồi tha thứ cho hắn. Nhưng câu đầu tiên hắn nói lại là xin lỗi, thì khác nào thừa nhận là hắn có con với người ta? Cho dù nó biết, hắn đã vui chơi với hk ít người nhưng hắn yêu nó là thật lòng, quá khứ của hắn ra sao hk quan trọng nhưng nó hk thể chấp nhận được việc hắn có con với cô ta, không bao giờ! Hắn thừa nhận hk tin tưởng vào bản thân mình, thế thì hà cớ gì nó phải tiếp tục tin hắn chứ?
Hắn nghe vậy thì xoay người đi ra ngoài, trước khi ra khỏi phòng chỉ để lại thêm một câu cuối cùng:
- Angel, anh chỉ muốn nói với em hai tiếng.... xin lỗi.
Xin lỗi vì đã làm em đau. Xin lỗi vì đã khiến em buồn. Xin lỗi vì anh có lỗi với em. Xin lỗi vì anh đã hk dám chắc vào bản thân mình, hk dám chắc mình đã làm gì. Xin lỗi vì chỉ toàn mang lại cho em đau khổ. Và cuối cùng, xin lỗi... vì đã yêu em...
Tách.... tách....
Nó cúi đầu nắm chặt lấy ga giường, những giọt nước mắt kìm nén bấy lâu cuối cùng cũng rơi. Nhưng tuy nước mắt rơi nhưng trên môi lại nở nụ cười, nụ cười chua chát. Được, Shimazaki Rina, cô thắng rồi! Cuối cùng thì tôi vẫn là người thua cuộc.

Tôi yêu em, thiên thần của tôi.Where stories live. Discover now