Chương 70: Phản xạ (1)

84 4 2
                                    

Hôm nay Từ Trọng Sinh xin về quê viếng mộ của Hà. Chuyện thai nghén lần này khiến nàng lo nhiều hơn vui. Nó vừa đến vào thời điểm không hợp lí, hơn nữa, đâu đó quanh đây vẫn còn tồn tại một thứ dã tâm gọi là soán ngôi đoạt vị.

Thấy Nguyễn sung nghi từ lúc trở về cứ khang khác, thi thoảng lại đưa tay lên sờ bụng, Nguyệt Hằng tưởng nàng bị Lâm Vũ Linh cho ăn thứ gì không tốt, thế là tất tả chạy đến thái y viện để xin về ít thuốc chữa chứng đau bụng khó tiêu. Huyên trông thấy nhưng không ngăn cản, lúc nhận thuốc từ tay Nguyệt Hằng thì mới lén đổ vào chậu cây.

Đôi khi, cứ nên để thiên hạ hiểu lầm đi.

...

Không biết vì tình cờ hay hữu ý, số lần Huyên buồn nôn càng lúc càng dày hơn. Ban đầu nàng còn cố nhịn trước mặt đám người Nguyệt Hằng, Lý Quý, sau thì không nhịn nổi nữa, nàng đành đuổi hết bọn họ ra ngoài rồi đóng cửa lại, mượn cớ muốn đi ngủ để người khác khỏi suy diễn linh tinh.

...

Chiều ngày hôm ấy, có người ở cung Vĩnh Ninh các bị rắn cắn khi đang đi xách nước. Một vài cung nữ khác cũng nói rằng họ nghe thấy thứ gì đó thập thò trong những hốc đất gần cửa cung. Tin tức chẳng mấy chốc đã lan nhanh như lửa cháy. Hữu xạ tự nhiên hương, Lê Tuyên Kiều là cái tên bị thiên hạ réo thầm nhiều nhất. Nhưng lần này thì Huyên lại rất đồng cảm với nàng ta. Một lần dùng rắn diễn trò trong Thanh Phục là quá đủ rồi! Nếu có ai đó ước đám rắn đừng gây chuyện nữa, người đó phải là Lê Tuyên Kiều mới đúng!

Là người trực tiếp trải qua chuyện rắn rết nên từ lúc biết tin, Lê Tuyên Kiều đã hành động rất quyết liệt. Nàng ta phái nội thị khẩn trương đi khắp nơi lùng bắt rắn, đồng thời bố trí thái y túc trực trong trường hợp có người bị rắn cắn. Người ngoài thấy vậy thì đều xấu hổ vì đã nghĩ oan cho Lê chiêu nghi, đồng thời tấm tắc khen nàng ta cẩn thận chu đáo. Huyên không nỡ tạt gáo nước lạnh vào tinh thần dân chúng nên đành im miệng. Sự tử tế của Lê Tuyên Kiều luôn cần được lí giải theo chiều hướng khác. Là nàng ta sợ bị Tư Thành trách phạt nên mới ra vẻ tận tụy, hoặc giả dụ nàng ta vẫn còn thù bọn rắn từ chuyện trong Thanh Phục khu đó thôi.

Trong lúc Huyên đang cho bé con nhà mình bú sữa thì Nguyệt Hằng vẫn không ngừng lải nhải đủ thứ chuyện trên trời dưới biển, nào là việc nội thị bên cung Thọ Am đi lùng bắt rắn khẩn trương ra sao, nào là đám rắn ấy nguy hiểm như thế nào, rồi cả chuyện Lâm Vũ Linh nhận được tin dữ nên chuẩn bị đến thăm hỏi... Huyên nghe một cách lơ đãng, để rồi, nàng giật mình ngẩng đầu hỏi Nguyệt Hằng:

"Cô vừa nói cái gì?"

"Con nói Lê chiêu nghi có thù với cả họ nhà rắn ạ..."

"Không phải câu đó. Câu về Vũ Linh cơ!"

Nguyệt Hằng đáp như một phản xạ:

"Thì... thì nàng ta định đến đây thăm lệnh bà."

Phải rồi, là đến thăm!

Rốt cuộc thì Huyên đã hiểu tại sao lại cứ phải là cung Vĩnh Ninh? Tại sao lại khiến mọi chuyện ầm ĩ đến mức này. Bởi vì Lâm Vũ Linh rất ít khi ra khỏi Thanh Trúc viện. Muốn nàng ta xuất đầu lộ diện, họa chăng phải có một mồi nhử đủ hấp dẫn.

Thiên hạ kỳ duyên [Cảm hứng lịch sử, cung đấu, báo thù] - Phần 2Место, где живут истории. Откройте их для себя