CHƯƠNG 32

125 21 4
                                    

Nước mắt thuận hốc mắt rơi xuống thấm đẫm đệm chăn và quần áo, để lại một mảnh vết nước.

Chẳng bao lâu, tầm nhìn của Khúc Kỳ lại mờ đi, cô chỉ có thể nhìn thấy Boss rất mờ mịt ngồi đối diện nhưng không thể nhìn thấy biểu cảm của người kia.

Thịnh Tây Chúc: "Đừng suy nghĩ, chỉ là một ác mộng."

Giọng nói của nàng nghe rất kỳ quái, giống như đang đè nén cảm xúc nào đó.

Khúc Kỳ vô tri phản bác: "Không phải, đó là mộng đẹp!"

Lại nghĩ đến mộng, tim đều sẽ dấy lên cảm giác chua xót, hơi thở trắng như tuyết và cảm giác lạnh buốt ở ngón tay út. mái tóc đen nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt mình.

Thịnh Tây Chúc không nóng không lạnh nói: "Đã rất tốt, tại sao phải khóc."

Khúc Kỳ lấy mu bàn tay lau nước mắt, nức nở:

" Chỉ là vì đẹp quá lúc đánh mất sẽ khó chịu... Meo meo, ngươi lý giải sao?"

Cô lại lại khụt khịt rồi hạ giọng hít mũi một cái:

"Nói với ngươi những lời này, nhất định ngươi không hiểu? Dù sao ngươi chỉ là con mèo nhỏ nha."

Mèo con chỉ cần đáng yêu ngồi đấy là được, không cần bị những phiền não này ràng buộc.

Khúc Kỳ không có chú ý tới, ánh mắt của Thịnh Tây Chúc lướt qua gò má cô, bắp chân, rồi đến vết thương trên mắt phải, bờ môi mấp máy, hạ giọng một tiếng:

"... Ta hiểu."

Nàng làm sao lại không hiểu đâu. Nếu như lúc ấy đến chậm một bước nữa, nàng sẽ mất đi nha đầu này.

Khúc Kỳ ôm lấy đầu gối, cuộn tròn trong chăn khóc nức nở. Giống như một con tiểu hồ ly bị lạc, vết thương nó chằng chịt nằm co ro và tâm trí nó đang tự hỏi liệu có ai ở đó không.

Thịnh Tây Chúc nhìn nàng rất lâu, khẽ thở dài.

"... Rốt cuộc là ai, có thể để cho ngươi thương tâm như vậy."

Bình thường đều vui vẻ trì độn, giờ vì người trong mộng lại khóc thành thế này.

Khúc Kỳ níu lấy đệm giường, vô ý thức lắc đầu: "Ta không biết a."

Thịnh Tây Chúc: "Đừng đi tìm nàng."

Khúc Kỳ: "Ô, ta cố gắng."

Thịnh Tây Chúc có chút phiền muộn:

"... Nàng đối với ngươi thật quan trọng đến vậy sao?"

Nàng không biết tại sao đè ép yết hầu, giọng nói trở nên khàn khàn, Khúc Kỳ bỗng nhiên bị hung một chút, nước mắt lập tức giống vòi nước dường như rơi không ngừng.

"Ô ô ô, mèo hư! Ngươi nói lớn tiếng như vậy làm gì!"

Thịnh Tây Chúc: "..."

Nàng phiền não xoa thái Dương, cúi xuống mắt nói: "Không phải cố ý mắng ngươi."

Nhìn bộ dáng nha đầu này thương tâm, bản thân tựa hồ cũng lây chút cảm giác chua xót từ lâu không thấy.

Khúc Kỳ cắn môi nhìn nàng, bỗng nhiên nước mắt giàn giụa giang hai tay ra, nói:

[BHTT-EDIT] Nữ phụ lười biếng chỉ muốn hôn hít mèo con | Tỉnh Dã TưNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ