Chương 13

25 5 1
                                    

Chương 13: Nịnh nọt.

Giống như mọi quán xá trên con phố này, nhà họ Thẩm cũng có cả thảy ba tầng lầu.

Tầng một là mặt tiền cửa hàng bán đàn của Thẩm Ngọc Nhữ đồng thời là phòng làm việc, tầng hai có hai phòng ngủ và phòng sách, tầng ba trước đây làm kho chứa đồ, nhưng sau sự hiện diện của một người đàn ông nó đã biến thành nơi trồng hoa. Người ấy đi rồi, nữ chủ nhân xuề xòa và mù tịt kỹ năng làm vườn để hoang lâu dần, vườn hoa lại trở về phòng kho.

Ngoài một vài nốt nhạc trong bản Beyond The Pavilion bên dưới câu thơ của Petofi, mặt tiền cửa hàng của Thẩm Ngọc Nhữ rất đơn sơ, không gian bên trong giống phòng khách của một hộ gia đình bình thường hơn là nơi chế tác nhạc cụ. Có điều chủ nhân của nó rất có gu thẩm mỹ, những món nội thất sang tay năm xưa mua lại ở chợ đồ cũ vì túng quẫn sau từng ấy năm dần dần toát lên vẻ sang trọng nhã nhặn vượt thời gian và xưa cũ đầy độc đáo.

Căn phòng sáng sủa đầy nắng, theo lời thổi phồng lố bịch của tay bán nhà hồi đó, ngôi nhà này có căn phòng bắt sáng tốt nhất cả con đường này. Ngay khi mặt trời vừa lên, tia nắng đã len lỏi đi khắp cùng ngóc ngách trong căn phòng —— Sáng sớm, nó in bóng khung cửa sổ lên sô pha, đến giữa trưa đã mấp mé đến tấm thảm mượt như nhung với mấy chiếc gối nằm chỏng chơ, chạng vạng hoàng hôn đã nằm lại chiếc ghế mây ọp ẹp.

Ngày ngôi nhà này có bóng dáng một đứa trẻ và một người đàn ông, Edwin từng cho Thẩm Gia Ánh một chiếc đồng hồ có định vị GPS. Nếu tiến hành ghi nhận trực quan hành trình đứa nhóc bắt đầu từ lúc mới ngủ dậy đi quanh quất khắp nhà tìm chỗ ngủ kế tiếp, buổi chiều thò mặt ra đường vươn vai phơi nắng, bạn sẽ ngạc nhiên khi nhận ra hành trình của đứa nhóc gần như trùng khớp với quỹ tích ghé thăm của mặt trời.

Bốn giờ chiều Budapest vẫn sáng như ban ngày, giờ này nắng chỉ vừa lang thang đến cầu thang nơi góc rẽ, ở đó có một chiếc bàn vuông nhỏ trải khăn hoa nhí, bên trên là vài chiếc khung hình. Trong số đó có một chiếc khung đặc biệt hơn đôi chút giữ tấm hình Thẩm Gia Ánh chụp một mình thời niên thiếu.

Chưa kể, Thẩm Gia Ánh tóc ngắn đó nha.

Trước lúc lên cầu thang Thẩm Thiêm đã úp khung hình xuống mặt bàn.

Thẩm Ngọc Nhữ chuyển vào căn nhà này ở vào lúc đang mang thai năm hơn hai mươi tuổi. Bốn mươi tám năm đã trôi qua, căn nhà được sửa chữa hai lần, số đồ đạc trong nhà giảm rồi tăng, rất nhiều trong số chúng đã đến tuổi thọ sử dụng, cầu thang làm bằng gỗ đã bắt đầu ọp ẹp cót két —— Vang hơn cả hồi Thẩm Thiêm vừa lên đại học chuyển khỏi nhà.

Khi bước chân lên bậc thang đầu tiên, trong ngạc nhiên, anh thoáng khựng bước, nhưng cũng chỉ trong chớp mắt ngắn ngủi Thẩm Thiêm đã chỉnh trang lại cảm xúc, bước từng bậc thang đi lên.

Hai người còn lại trong nhà thiện tâm vờ như không trông thấy anh rón rén lên cầu thang. Chỉ khi nghe thấy tiếng mèo kêu và tiếng hô hoán ngạc nhiên của Thẩm Thiêm lúc mở cửa phòng trên tầng hai, Thẩm Ngọc Nhữ mới quay đầu, nhìn đôi mắt sáng rỡ mò từ trên lầu xuống kia giải thích: "Con mèo hoang hồi đi học con hay cho ăn, nó ném con trước cửa nhà mình trước lúc đi hẳn."

[ĐM] 25 Giờ - Đả Tự CơNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ