Vạn tuế già nở ra sen tịnh đế

364 8 1
                                    

Khi ta còn học nghệ ở núi Côn Luân, quy củ trên núi tương đối nghiêm khắc. Buổi sáng, khi chưa tới giờ Thìn đã phải thức dậy học bài, buổi tối không quá giờ Tý là phải tắt đèn đi ngủ.

Vì ta và đại sư huynh đi chơi loanh quanh, đợi sư phụ ra ngoài, thi thoảng cũng có thể lén trốn một buổi học, ngủ nướng thêm một canh giờ, đến cuối giờ Tỵ mới dậy. Nhưng nhiều lắm cũng chỉ là cuối giờ Tỵ mà thôi. Thói quen được nuôi dưỡng trong nhiều năm, tuy nay ta đã rời khỏi sư môn bảy vạn năm nhưng vẫn nhớ. Cho dù ngày đông người có lười nhác, cũng không thể nằm trên giường quá giờ Tỵ được. Thế nên, dù ngày hôm qua ta cực sung sướng đến làm loạn một trận ở cung Đại Tử Minh, đầy mình thương tích, chân tay đau nhức đến mức đầu óc tê buốt, đến giờ Thìn ta vẫn tỉnh dậy. Nhìn thấy mình đang nằm trên chiếc giường lớn chạm trổ hoa ở động Hồ Ly là ta thấy an lòng rồi.

Hôm qua, ta ngất cũng khá đúng lúc, còn chưa nhìn thấy Dạ Hoa mang ba người bọn ta – Mặc Uyên, cục bột nhỏ và ta ra về, nhưng với tu vi của hắn thì làm việc đó cũng đâu khó.

Mê Cốc xưa nay vốn nhanh nhẹn, hẳn là đã đem tiên thể của Mặc Uyên về động Viêm Hoa, nhưng không biết tư thế lão đặt có phải là tư thế Mặc Uyên hay nằm ngủ không. Ta không an tâm lắm, bèn giở chăn dậy đi xem sao.

Vừa cử động, đã chạm tới vết thương trước ngực, đau đến mức ta phải thở hắt ra một hơi lạnh. Nghe thấy tiếng thở của ta, thứ ở bên cạnh chăn bỗng nhúc nhích. Ta chớp chớp mắt muốn nhìn kỹ, lại bị giật mình trước ánh mắt nóng như lửa đốt đó. Chủ nhân của ánh mắt đó đang nhoài người nằm bên mép giường của ta, vừa lo lắng, vừa hiền hòa, lại vừa vui mừng nhìn ta.

Ta ngẩn người ra.

Ta ngẩn người ra là có lý do của nó.

Theo như vở kịch mà ta đọc được khi ở phàm giới, nếu một thư sinh khi đi đường gặp phải một sơn tặc, thì một hiệp sĩ giữa đàng rút đao giải cứu, đợi thư sinh kia trấn tĩnh sau cơn kinh sợ, kẻ lên sân khấu đương nhiên sẽ là vị hiệp sĩ ân nhân trẻ tuổi kia, tuyệt nhiên không có vở kịch nào lại chêm vào lính chạy cờ (24) trong hồi gay cấn như vậy. Tình thế trước mắt ta chính là một thư sinh gặp phải cường đạo, vốn đây là thời cơ tốt cho Dạ Hoa hiệp nghĩa gan dạ lên sân khấu, nhưng lại bị một người không quen không biết chạy tới. Vì thế, ta mới giật mình sững sờ như thế.

Vị nhân huynh lính chạy cờ kia mắt sáng rỡ lên nhìn ta một hồi, khẽ giọng nói: "Nàng, bây giờ nàng cảm thấy thế nào?".

Ta thận trọng đi tới, đáp: "Ngủ một giấc, tinh thần đã hồi phục tám, chín phần rồi".

Thật ra ta là một thượng thần, tiên thân tuy đã sớm được rèn luyện qua kiếp nạn, thương thế được nghỉ ngơi thì cũng hồi phục sớm hơn người thường, nhưng cũng không đến mức nhanh như vậy. Ta nói dối, là vì ta có chút khúc mắc với vị nhân huynh trước mặt. Nếu ta tỏ ra yếu đuối trước mặt hắn, hắn sẽ nhân lúc ta bị trọng thương, âm thầm hạ độc thủ, thực sự đau đớn lắm thay.

Nguồn duyên giữa ta và vị nhân huynh này thì phải truy ngược về khi Chiết Nhan tặng cho tứ ca ta vật cưỡi là Tất Phương điểu (25). Con Tất Phương mà Chiết Nhan săn được từ Tây Sơn về chính là vị nhân huynh áo khăn chỉnh tề trước mặt ta bây giờ.

Tam Sinh Tam Thế - Thập Lý Đào HoaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ