Chương 14 : Cuộc vui có phút chốc đượm buồn

913 96 26
                                    


Sau câu gọi của SeungCheol, Lee Chan hiểu ý liền hớt hải chạy theo hắn về đến choi gia. Jun cũng nhanh chân đi trước lấy xe để kịp với bước đi gấp gáp của lão đại.

Đường từ Manse về Choi gia bị tắc, Jun đã rất khó khăn để di chuyển chiếc xe của mình. Lúc này trời đã tối mịt, bữa ăn của SeungCheol và mọi người chỉ vừa mới bắt đầu đã bị cắt ngang bởi sự xuất hiện của JeongHan. Nhưng hắn không hề thấy đói mà thay vào đó là chút lo lắng cho JeongHan, người đang nằm trọn trong vòng tay hắn.

Ánh mắt SeungCheol dừng lại trên gương mặt một bên bị tóc che khuất của JeongHan. Gương mặt cậu khi ở trong Manse tái xanh, thì giờ lại đang trở nên đỏ ửng, hàng lông mi khẽ động đậy, tay nắm chặt lấy cánh tay rắn chắc của hắn rồi lại chìm vào mê man.

"Em đã bắt mạch, cơ thể bị kiệt sức có thể do đói hoặc bị ốm, thêm việc mất máu nên mới ngất đi, chỉ cần bồi bổ sẽ khỏe . Mặt đỏ là do tác dụng của thứ thuốc anh ấy đã uống vào cùng rượu. Về đến biệt thự em sẽ giải ngay, không có ảnh hưởng gì đến JeongHan. Lão đại cứ yên tâm" Dino mở lời trấn an khi nhận ra sự lo lắng trong mắt SeungCheol. Đây là lần đầu tiên nhóc thấy lão đại dùng ánh mắt này dành cho người ngoài mà không phải lão nhị hay WooZi.

"Ừm" SeungCheol buông một câu rồi ôm chặt JeongHan vào lòng. Hắn không biết cảm giác lúc này là gì, chỉ là ở JeongHan, có một thứ gì đó rất giống mẹ hắn mà hắn tạm thời không thể nghĩ ra.

Ngồi ở ghế lái, Jun cũng thấy nhẹ nhõm sau câu nói của Dino. Tầm mắt của Jun như xuyên qua lớp xe cộ dày đặc hướng về một nơi xa xăm, gương mặt nghiêng lúc ẩn lúc hiện trong ánh đèn đường mờ ảo. Trầm mặc trong giây lát, Jun lại tiếp tục cố gắng để thoát khỏi đoạn đường tắc nghẽn này, nhanh chóng hướng về phía Choi gia.

Một ngày mới của Choi gia bắt đầu muộn hơn thường lệ khi mặt trời đã lên quá đỉnh. Có lẽ do SeungCheol thông báo từ đêm sẽ không dậy ăn sáng nên anh em cũng theo đó mà chọn ngủ hơn là phải dậy sớm để ăn uống. Chỉ có HoShi là ngoại lệ. Cậu cả đêm không ngủ được nên thấy đói bụng và mò xuống bếp để tìm chút gì đó ăn. Nhưng khi vừa bước vào, tấm lưng nhỏ bé và cô độc của WooZi đã làm HoShi đứng lặng đó. Chính xác là mười một ngày, cậu chưa nói với WooZi bất cứ một câu nào. Cảm xúc của HoShi vô cùng rối bời. Đã quyết định sẽ ở bên cạnh JeongHan dù phải quay lưng lại với tất cả anh em đã cùng mình lớn lên suốt mười hai năm qua. Nhưng nút thắt mang tên Lee JiHoon vẫn trói chặt lấy cậu, bằng bất cứ cách nào, cậu cũng không thể thoát khỏi những suy nghĩ về người con trai nhỏ bé ấy.

"Đứng đó làm gì?" WooZi quay lại thấy HoShi đang đứng tần ngần ở cửa liền gọi, dù đã tự nói với chính mình là sẽ không xuống nước trước khi HoShi nói nhưng vừa thấy cậu ta thì đã quên luôn.

Bị tiếng gọi của WooZi làm giật mình, HoShi cười trừ, gãi gãi đầu rồi tiến vào bếp, ngồi xuống bàn ăn và ra vẻ tự nhiên nhất.

"Có gì ăn không cho tớ ăn với. Đói quá."

"Có cơm trắng chan nước lọc. Ăn không?"

|Longfic||Seventeen| RevengeWhere stories live. Discover now