Chap 3: (16+) A y E!!!!!

658 44 0
                                    


  Chap 3: Cũng đã một tuần từ sau sự kiện "đứt hơi" ấy, vậy mà không hiểu sao cả hai đều không thể tìm được lời nào để nói với nhau, cứ mỗi lần nhìn vào mắt nhau, là y như rằng, mặt hai cô cậu đỏ ửng hết cả lên và tất cả những điều muốn nói đột nh...

¡Ay! Esta imagen no sigue nuestras pautas de contenido. Para continuar la publicación, intente quitarla o subir otra.

  Chap 3:


Cũng đã một tuần từ sau sự kiện "đứt hơi" ấy, vậy mà không hiểu sao cả hai đều không thể tìm được lời nào để nói với nhau, cứ mỗi lần nhìn vào mắt nhau, là y như rằng, mặt hai cô cậu đỏ ửng hết cả lên và tất cả những điều muốn nói đột nhiên tuột đi đâu mất. Đây là điều mà Len sợ, cậu sợ phải gượng gạo khi mỗi ngày gặp Rin mà không nói được lời nào, hoặc tệ hại hơn, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo của Rin. Một ngày mà cứ phải mỗi người quay một góc như thế thì đến ngoẹo cổ mất thôi. Phiền toái thật nhỉ.

Ở nhà đã khó nhìn mặt nhau, vào lớp thì càng tệ hại hơn, chỗ ai nấy ngồi, việc ai nấy làm. Cả lớp thường ngày đều nhờ vào tiếng cãi nhau của hai chị em nhà ấy mà có nhiều chuyện để làm như bay vào can ngăn không cho Rin đánh Len, lấy mọi thứ có thể dùng làm bia đỡ lấy những món Rin phóng ra trong cơn kích động, bịt mồm không cho Len chọc Rin nữa, vậy mà bây giờ, hai kẻ ấy không thèm lại gần nhau như vậy, khiến cho cả lớp cảm thấy trống vắng, im ắng hơn nhiều, không khí của lớp cũng không vui vẻ như trước nữa. Đám con gái thì cứ liên tục gặng hỏi, tra khảo, đe dọa, ép Rin phải nói ra lí do, bọn con trai thì bóng gió xa gần, chọc ngoáy lung tung, cốt để Len tự nói ra, nhưng tất cả những nỗ lực tìm hiểu ấy đều vô dụng, hai cái đầu vàng ấy vẫn cứ lặng im hoặc chỉ cười mà không giải thích gì thêm.

Len POV:

Hầy, bực bội quá đi mất, sao cứ mỗi lần tôi quay sang nhìn Rin là tự nhiên lại muốn đâm đầu vào đâu đó trốn thế này. Biết thế...không, không được hối hận, dù chỉ được 5 phút nhưng đó là 5 phút tuyệt vời nhất đời tôi, ờ thì ít nhất là đời tôi cho tới lúc này, không có gì phải hối hận hết. Cô ấy cũng không có phản ứng nào gọi là không thích hay phản đối nên chả có gì phải sợ hết. Giờ thì phải tìm cách bắt chuyện lại với cô ấy, mình là con trai mà. Nhưng mà lỡ như...không, chắc không đâu nhỉ, chắc cô ấy không xé xác mình ra đâu, lúc đó cô ấy đâu có từ chối, nhưng mà lỡ...trời ơi rối quá.

Sau gần ba ngày trời vật lộn như vậy, tôi nghĩ rằng mình vẫn phải là người bắt chuyện trước. Vào buổi sáng ngày thứ 10, tôi quyết tâm bước từng bước tự tin tới trước cửa phòng Rin, đưa tay định gõ cửa thì cánh cửa, cứ như đánh hơi thấy mùi của tôi, bật mở thật mạnh làm tôi giật cả mình, và phía sau cánh cửa ấy là Rin, dáng rất hùng hổ, hình như là đang định làm gì đó. Cô ấy nhìn thấy tôi ở ngưỡng cửa, và thế là chúng tôi...lại đỏ mặt và quay mỗi đứa một hướng. Được năm giây. Hay là thôi để hôm khác nhỉ? Không, không được, phải lên tiếng trước. Tôi dùng hết sức bình sinh quay đầu lại.

Rin POV:

- R...Rin.

Len gọi mình, giọng run bần bật. Mình chầm chậm quay sang, e dè nhìn Len. Ui mặt cậu ấy đang đỏ hết cả lên, môi thì mím chặt lại, cứ như sắp bị mình giết đến nơi. Rồi cậu ấy mấp máy môi, lầm bầm gì đó.


- Hả? Len nói gì vậy?

- .......

- Nói lớn lên, Rin nghe không rõ?

- Rin...Rin...Rin...

- Ờ...

- Rin...tối qua...ngủ có ngon không?


*BÙM*


Mình nghe thấy âm thanh đó bùng lên, cứ như âm thanh của cảm xúc bị dồn nén mấy ngày vỡ òa ra vậy. Mình nhìn Len, khuôn mặt vẫn còn đỏ gay gắt ấy cứ như muốn khóc lắm rồi. Dễ thương quá, Len à, Len dễ thương quá đi. Để nói được một câu đơn giản thế này, chắc Len phải khổ sở lắm, Rin hiểu mà. Mình bước tới, đưa tay lên má Len, nhìn thẳng vào mắt cậu ấy, rồi véo mạnh vào chỗ mình vừa đặt tay lên.


- Này thì ngủ ngon.


Len như tỉnh cơn mê, sắc mặt chuyển từ màu đỏ sang bình thường và nhìn tôi không chớp mắt. Tôi cười:


- Trả vụ lần trước nhéo má chị.


Len đưa tay xoa xoa chỗ má vừa bị véo, mắt vẫn nhìn tôi. Rồi, Len mỉm cười. Ôi hơn cả tuần lễ rồi tôi mới lại được nhìn thấy nụ cười của cậu ấy, trong lòng đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm quá.


- Đi ăn sáng thôi Len.


Len gật đầu rồi đi theo tôi. Gần đến cầu thang xuống đại sảnh, đột nhiên Len choàng tay qua ôm eo tôi.


- Cả tuần rồi không đứng gần thế này. Rin mới tắm hả?

- À...ừ.

- Thơm quá.


Len kéo mình sát đến gần, và hôn lên tai tôi. Tai là một chỗ rất nhạy cảm của bất cứ ai, mà mình thì đặc biệt nhạy cảm, vậy nên khi môi cậu ấy vừa chạm vào vành tai, mình nhột chết được, mà sao lúc này tim mình lại tăng tốc bất thường vậy? Mình muốn đẩy cậu ấy ra, nhưng đầu óc nói một đằng mà tay chân lại không chịu nghe theo. Len kéo mình vào căn phòng để vật dụng gần đó, khóa cửa lại rồi ôm lấy mình. Cậu ấy hôn lần lượt lên mắt, lên má, điên cuồng lần tìm xuống môi, đặt lên đó một nụ hôn cháy bỏng. Đôi tay mình ôm chặt lấy đầu cậu ấy, ấn mạnh về phía mình.


- Rin à – vừa nói Len vừa đặt lên cổ mình một nụ hôn.

- Hả?

- Đừng xưng chị nữa nghen, Len không thích thế.

- Ừ, biết rồi.

Len siết chặt lấy tôi, tay lần lượt gỡ từng chiếc cúc áo rồi kéo phăng nó ra.


- Này, đừng có nhìn thế, kì lắm.

- Xin lỗi.


Len úp mặt vào giữa ngực mình, hôn mạnh lên đó, hóa ra chỉ mỗi việc hôn vào sáng sớm mà khiến cậu ấy phấn khích đến mức này sao? Tay Len vuốt nhẹ, từ lưng xuống mông, rồi lòn vào trong váy. Mình hơi giật mình, đẩy nhẹ nhưng Len càng siết chặt hơn nữa. Không phải là mình không thích, nhưng mình cảm thấy bây giờ không phải lúc. Vừa lúc tay Len định đưa vào sâu hơn, mình đẩy mạnh.

- Đừng Len.


Len ngừng lại, nhìn mình. Cả hai im lặng trong giây lát, chỉ còn tiếng thở gấp vì sự vồ vập vừa nãy, rồi Len đưa tay vuốt tóc mình, nhìn mình, ánh mắt, ánh mắt ấy đầy mâu thuẫn và rối bời. Mình biết như thế này là lầm lạc, là sai trái, nhưng mình không thể từ chối mà trái lại, mình cứ liên tục đáp lại mọi động chạm của Len. Mình đau vô cùng khi lúc nào cũng phải kìm nén. Suốt bao nhiêu lâu nay, mình cứ ngỡ chỉ có mình là cảm thấy giữa hai đứa tồn tại một cái gì đó hơn cả hai chị em, và giờ, khi biết Len cũng cảm thấy như thế về mình, mình vui không thể tả, nhưng rồi lại cảm nhận được nỗi đau rất rõ khi mường tượng đến việc chuyện này lộ ra ngoài. Mình bế tắc, phải làm sao, phải làm sao đây hả Len?


- Len hỏi cái này nhé. - Len lên tiếng.

- Ừ, Len hỏi đi.

- Rin có thấy hối hận không?

- Hối hận...chuyện gì?

- Thì...để cho Len làm thế này này. Rin biết đấy, Len là con trai, dù có kiềm chế giỏi thế nào đi nữa thì đến một lúc nào đó...Len sợ là Rin sẽ hối hận, sẽ không...

Tôi đưa một ngón tay lên miệng, ngăn không cho cậu ấy nói tiếp và hôn nhẹ lên đôi môi đang mấp máy của cậu ấy. Tôi thì thầm:


- Đến lúc đó rồi tính, bây giờ thì Rin chưa thấy hối hận đâu.


Len ôm chặt lấy mình, vai run lên, rất khẽ nhưng đủ để mình cảm nhận được. Cậu ấy đang sợ. Mình có thể hiểu được nỗi sợ của cậu ấy, nếu chuyện này bị lộ, nhất định bố mẹ sẽ nổi điên lên và tách hai đứa ra. Mình cũng đã nghĩ đến chuyện này, và cũng rất sợ. Mình không muốn xa Len. Trong thời gian không dám nhìn mặt nhau, mình đã suy nghĩ rất nhiều, mình mường tượng đến cái ngày bố mẹ phát hiện ra, mình sẽ mất Len, một trong hai người sẽ bị đẩy đi đâu đó mà người kia không biết được. Chỉ nghĩ đến thôi cũng khiến trái tim mình đau nhói. Mình sợ lắm, Len là người rất quan trọng với mình, quan trọng hơn bất kì ai khác, mình cần Len ở bên mình, nếu không có Len, mình nghĩ mình sẽ phát điên lên mất. Mình ôm chặt lấy Len, mình muốn cảm nhận sự hiện diện của cậu ấy lúc này.


- Không sao đâu, Len, sẽ không sao đâu, đừng sợ, đừng sợ nhé.


Mình an ủi Len, nhưng...một dòng nước mắt rỉ ra, lăn dài trên má. Rồi chuyện này sẽ đi đến đâu đây. Đã biết bao nhiêu lần, mình ước gì, bọn mình không phải là chị em, chỉ cần như thế thì cả hai đã không phải đau đớn thế này. Ngay lúc này, dù Len đang trong vòng tay mình, nhưng sự sợ hãi, đau đớn ấy vẫn hiện diện một cách tàn nhẫn. Len nắm lấy vai mình và đẩy mình ra. Cậu ấy nhìn thấy hàng nước mắt trên má. Len lau hàng nước mắt ấy đi, đặt nhẹ lên đó một nụ hôn rồi mỉm cười.


- Đi học thôi Rin.

LEN YÊU RIN ĐẤY THÌ SAO NÀO-{ Fanfic Kagamine RinxLen } Donde viven las historias. Descúbrelo ahora