Chương 340: Rốt cuộc cô là ai?

4.9K 58 0
                                    


  Hoàng hôn chìm xuống ....... Sương mù dần dần bao phủ ..........

Hàn Văn Kiệt sợ Hạ Tuyết không nhìn thấy rõ, liền dắt tay của cô, từng bước từng bước đi xuống núi. Hạ Tuyết vừa đi về phía trước, vừa nhìn bóng lưng của anh, thật dịu dàng, thật an toàn, chỉ cần liếc nhìn anh một cái, cũng cảm thấy trong phút giây này chính là vĩnh hằng. Nghĩ tới đây, lòng của cô co rút, liền muốn rút tay về, lại bị Hàn Văn Kiệt nắm thật chặt, nói: "Đừng buông tay, sương rất nhiều, cô không thấy rõ con đường phía trước đâu."

Hạ Tuyết nghe, không dám ra tiếng, nhưng có chút kỳ quái hỏi: "Đúng rồi, lúc nãy tôi rất khó hiểu, tôi không cẩn thận làm tay bị gai đâm, làm sao anh biết gần đó có cỏ giải độc ?"

Hàn Văn Kiệt mỉm cười nắm tay Hạ Tuyết, mười ngón tay của anh và cô đan nhau, nói: " Trung Y dạy, Âm-Dương điều hòa và thăng bằng, vạn vật cũng cùng tương sinh, có thuốc độc, nhất định sẽ có thuốc giải độc, cho nên ở gần khu vực cỏ có độc, cũng có thể sẽ mọc lên cỏ giải độc ......"

Hạ Tuyết cảm thấy mới mẻ, mỉm cười, nói: "Thật không ?

"Ừm" Hàn Văn Kiệt nhìn đường núi hơi khó đi, đi trước một bước, sau đó vươn tay, cẩn thận đở người Hạ Tuyết, ôm nhẹ người cô, đỡ cô đi về phía trước .......

"Bác sĩ Hàn hôm nay thật kỳ lạ ........ " Hạ Tuyết mỉm cười nói.

"Kỳ lạ cái gì ?" Hàn Văn Kiệt cười hỏi.

"So với sáu năm trước, hôm nay anh nói nhiều hơn ......." Hạ Tuyết nhìn Hàn Văn Kiệt nói.

Hàn Văn Kiệt cười nhẹ, dắt cô vẫn đi về phía trước, vừa đi vừa nói: "Lúc tôi không nói chuyện, rất đáng sợ sao ?"

"Không có, tôi chỉ cảm giác, anh là một người rất thông minh, không có chuyện gì, anh không giải quyết được ......." Hạ Tuyết mỉm cười nói.

Hàn Văn Kiệt cũng cười, nói: "Tôi cũng có chuyện không giải quyết được ...... Qua một thời gian nữa, cô sẽ phát hiện, thời gian thật đáng sợ, nó làm cho người ta muốn bù đắp nhưng bù đắp không được .......... "

Hạ Tuyết kỳ quái nhìn anh.

Hàn Văn Kiệt cũng không lên tiếng, vẫn dắt Hạ Tuyết đi về phía trước, đang đi xuống núi, đi qua cầu treo, nhìn thấy Tần Thư Lôi đã thay thường phục, ở bên cạnh Hàn Văn Hạo, đi tới vườn trà, Hạ Tuyết thấy Hàn Văn Hạo, trong lòng chợt lạnh lẽo .........

Hàn Văn Hạo cũng lạnh lùng nhìn Hạ Tuyết, không lên tiếng.

Theo bản năng, Hạ Tuyết muốn rút tay lại, Hàn Văn Kiệt lại nắm chặt tay của cô, sau khi chào hỏi Tần Thư Lôi, kéo cô lướt qua bên người Hàn Văn Hạo, ánh mắt Hàn Văn Hạo liếc qua Hạ Tuyết, nhưng không ngăn cản, mặc cho bọn họ đi qua bên cạnh mình, cũng dừng bước, sắc mặt bình tĩnh ...... Tần Thư Lôi có chút khó hiểu, mỉm cười nói: "Thật sự rất ngạc nhiên a, tại sao Hạ Tuyết cùng với ba anh em các người, tình cảm tốt như vậy? "

Hàn Văn Hạo nghe được ý tứ của Tần Thư Lôi, liền quay đầu, mỉm cười vươn tay, véo nhẹ cằm của cô nói: "Thế nào? Ghen sao ? Phụ nữ của anh không thể ăn giấm!"

Tần Thư Lôi vội vàng mỉm cười nói: "Không có, làm sao có thể? Cảm giác của em, nếu như em không phải là vợ chưa cưới của anh thì anh cũng sẽ không đem bất kỳ cô gái nào để ở trong mắt, nghĩ tới cũng cảm thấy có chút hạnh phúc a"

Hàn Văn Hạo chỉ đành phải cười, sau đó ôm Tần Thư Lôi đi về phía trước nói: "Hạ Tuyết là bạn thân nhất của Văn Kiệt và Văn Vũ, anh không hy vọng em hiểu lầm gì với cô ấy, chỉ cần Hạ Tuyết vui vẻ, hai em trai anh cũng sẽ vui vẻ ......."

"Đã biết."Tần Thư Lôi tựa vào trong ngực Hàn Văn Hạo bước đi.

Hàn Văn Kiệt đưa Hạ Tuyết tới chiếc Ferrari đậu trước cửa khách sạn, đưa cho cô chìa khóa, nói: "Lái xe của tôi đi đi! Yên tâm, không có chuyện gì, phải thẳng thắn nói với Daniel, biết không? "

Hạ Tuyết nghe xong, suy nghĩ rồi gật đầu cầm lấy chìa khóa Hàn Văn Kiệt đưa, ngồi vào trong xe anh, tâm tình của cô thật tốt, cầm tay lái, quay đầu nhìn Hàn Văn Kiệt, có chút hài hước, nói: "Anh biết, sáu năm trước, tôi thích nhất cái gì của anh không? "

Hàn Văn Kiệt không hiểu, mỉm cười nhìn Hạ Tuyết nhưng cũng không lên tiếng

Hạ Tuyết đột nhiên ha ha cười, vỗ tay lái, ngẩng đầu nhìn Hàn Văn Kiệt nói: "Trước kia, tôi thích nhất xe thể thao của anh ! ! Tôi nằm mộng cũng muốn chiếc xe thể thao này của anh ! ! Cho nên tôi cũng mua chiếc Ferrari màu đỏ! "

Hàn Văn Kiệt đột nhiên phì cười, vươn tay xoa nhẹ đầu của cô, nói: "Đi thôi ......trên đường lái xe cẩn thận, sương mù rất nặng, mở đèn lên."

"Biết rồi! ! " Hạ Tuyết mỉm cười, nổ máy xe, sau đó bật đèn lên, ngẩng đầu nhìn Hàn Văn Kiệt, nói: "Tôi đi đây?"

"Ừm! " Hàn Văn Kiệt gật đầu "Vào đến nội thành thì gọi điện thoại cho tôi, bởi vì tôi sẽ rất lo lắng cho cô, biết không?"

"Biết rồi! " Hạ Tuyết quay đầu, nhìn Hàn Văn Kiệt, hai mắt lộ ra vẻ kiên định nói: "Tôi sẽ không có chuyện gì, anh yên tâm! Tôi nhất định thẳng thắn nói chuyện với anh ta ! ! "

Hàn Văn Kiệt gật đầu.

Hạ Tuyết cắn răng, cầm tay lái, đạp chân ga, phóng xe đi, Hàn Văn Kiệt đứng tại chỗ, nhìn Hạ Tuyết chậm rãi biến mất trong sương mù, nhớ đến Hạ Tuyết nói: Anh biết, sáu năm trước, tôi thích nhất cái gì của anh không? anh nghĩ nghĩ, đột nhiên bật cười, xoay người, bỏ lại hoàng hôn bóng dáng nhạt nhòa.

******

Mùa thu đến.

Khắp nơi nơi đều có sương mù.

Điện thoại di động trên bệnh sáng lên màu xanh dương, Cẩn Nhu cầm điện thoại di động xem tin nhắn ....... Nội dung là: Hạ Tuyết đã đi tới nội thành tìm Daniel, chuẩn bị sẵn sàng! Sắc mặt của cô lạnh lẽo, ánh mắt đảo tới đảo lui vài lần, lúc nãy Daniel vì có chuyện, nghe điện thoại đi ra ngoài, lồng ngực của cô phập phồng, đột nhiên nhìn thấy ống tiêm cắm trên mu bàn tay của mình, vừa muốn rút đi, điện thoại di động lại vang lên, cô nhìn thấy một dãy số xa lạ, ngạc nhiên nhận máy ...... "Alô ......."

Một giọng nói trầm tĩnh, ngọt mềm truyền đến "Nếu muốn làm một người xấu, thì cô phải làm hoàn hảo một chút, đừng có giở ra chiêu gì, những thứ đó, từ từ sẽ bộc lộ bản chất của cô, điều này quá nguy hiểm, cho nên tôi mới nói cô ngốc ....."

"Vậy tôi nên làm gì? " Cẩn Nhu căng thẳng hỏi.

"Muốn làm một người xấu vĩnh viễn không bị vạch trần, thì phải học làm một người tốt, làm một người tốt bình tĩnh, ung dung, một phụ nữ có ý đồ, ánh mắt luôn độc nhất và xấu nhất ........" Dường như đối phương khẽ nhả một vòng khói, lúc nói chuyện, phong tình vạn chủng.

Cẩn Nhu nghĩ nghĩ, khẽ cắn môi, con ngươi đảo đảo.

"Cô phải đem mình hòa vào bên trong nhân vật sự xinh đẹp, dịu dàng, hào phóng, nhập vai triệt để quên mình .........." Cô ta muốn cúp điện thoại.

"Rốt cuộc cô là ai? Nếu cô không nói ra cô là ai, tôi sẽ không nghe lời cô nữa bởi vì cảm giác này rất đáng sợ! " Cẩn Nhu nhanh chóng nhỏ giọng nói.

Đối phương khẽ nở nụ cười, len vào một chút hơi thở ấm áp trong không khí "Tôi gọi là Trầm ..... Ngọc ....... Lộ ... "

VỢ TRƯỚC GIÁ TRÊN TRỜI CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC ( TẬP 2)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ