Chương 11: Khiêu khích

4.9K 179 7
                                    

Ăn cơm trưa, Bạch Duyên Đình tiếp điện thoại của công ty, có thể là công ty đã xảy ra chuyện gì, hắn liền vội vã rời đi.

Trình Khanh Khanh ở nhà một mình quả thực là nhàm chán cực độ, định ngủ trưa một chút, ngủ trưa vừa dậy không lâu Trình Khanh Khanh liền nghe đến tiếng đập cửa, cũng không biết có phải dì Trương đi ra ngoài quên mang chìa khóa hay không. 

Trình Khanh Khanh mở cửa, đã thấy người đứng ở cửa là Bạch Tuệ Nhiễm.

Cô ngẩn người, lập tức kịp phản ứng, vội vàng nhìn cô ấy nói: "Tuệ Nhiễm, sao cậu lại tới đây? Mau vào!"

Bạch Tuệ Nhiễm nhưng chỉ là cười cười: "Tớ không tiến vào, tớ tới là muốn tiếp cậu về nhà một chuyến."

"... Về nhà? Về chỗ nào?"

Bạch Tuệ Nhiễm nháy mắt với cô mấy cái: "Về Tử Kinh Viên a."

Trình Khanh Khanh có chút mơ màng: "Đó là chỗ nào?"

"Chính là nhà chúng ta a, ba ba cũng chính mình tới đón cậu, mau đi theo tớ đi."

Trình Khanh Khanh ý thức được cô ấy nói ba ba chính là cha của Bạch Duyên Đình, cũng chính là ba chồng của cô, cô lập tức co quắp lại: "Nhưng là... Tớ nên cùng Duyên Đình gọi điện thoại trước đi." Như vậy tùy tiện đi Bạch gia, cô sợ cô ứng phó không được.

Bạch Tuệ Nhiễm lại trực tiếp kéo tay cô qua liền đi ra ngoài: "Aya đừng chậm rì rì, ba ba tính tình không tốt, chờ như vậy trong chốc lát cậu không đến ông ấy sẽ tức giận ."

Trình Khanh Khanh không thể làm gì, chỉ có thể để cô ấy tùy ý lôi cô lên xe.

Trên xe đã ngồi một người đàn ông hơn sáu mươi tuổi, tuy là lớn tuổi, nhưng đôi mắt sắc bén kia lại như cũ lộ ra một loại uy nghiêm không để cho người ta xâm phạm.

Trình Khanh Khanh quả thực co quắp đến không được, trong lúc nhất thời không biết rõ phải gọi ông ta là gì, Bạch Tuệ Nhiễm lên xe trước, lại kéo tay cô ngồi xuống bên người, cười nói: "Vị này chính là ba ba."

Trình Khanh Khanh hít sâu một hơi, không được tự nhiên gọi một tiếng: "Ba ba."

"Ân." Bạch lão tiên sinh nhẹ giọng trả lời một câu: "Tôi nghe người ta nói cô không nhớ rõ chuyện trước kia?"

Trình Khanh Khanh rũ đầu xuống, lúng túng cười cười: "Đúng vậy."

"Không có gì đáng ngại, cô chỉ cần nhớ rõ cô là ai là tốt rồi."

Này lão tiên sinh nói chuyện luôn để lộ ra một cỗ cảm giác áp bách khiến người ta hít thở không thông, Trình Khanh Khanh kiên trì gật gật đầu, vội vàng nói: "Tốt."

Bạch Tuệ Nhiễm ở một bên xem cô co quắp như vậy, liền lên tiếng an ủi: "Khanh Khanh, cậu không cần phải sợ, tớ cùng ba ba đều là người nhà của cậu, chúng ta sẽ không làm tổn thương cậu."

Trình Khanh Khanh cười cười: "Tớ biết rõ ."

Tử Kinh Viên ở vùng ngoại thành của Ký thị, khác với chỗ bọn họ ở hiện tại, bất đồng với đường Nam Giang, Tử Kinh Viên là chỗ ở của những quý tộc có uy tín ở Ký thị, người ở chỗ này không phú thì quý.

[Edit] Sủng Em Tận XươngWhere stories live. Discover now