Chap 6: Lại một lần đụng độ ở TTTM!

6.3K 330 17
                                    

Chiếp chiếp____

Buổi sáng bình minh, từng ánh nắng nhẹ nhàng chiếu qua khe cửa sổ của một căn biệt thự sang trọng. Tại căn phòng ngủ, trên chiếc giường kingzise màu tím nhạt, một cô gái nhỏ đang chùm chăn ngủ ngon lành. Mái tóc đen dài xõa ra đằng sau, một số sợi còn vương trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như sứ. Đôi môi hồng nhuận thỉnh thoảng cứ chu chu lên trông rất mê người.

Bỗng cánh cửa phòng bật mở, một cậu bé bước vào. Nếu như nhìn kĩ, thì ta có thể chắc chắn rằng sau này khi lớn lên cậu bé sẽ khiến cho tất cả phải điên đảo. Đôi mắt nâu tuyệt đẹp cứ nhìn chằm chằm vào người con gái đang ngủ kia. Bàn tay nhỏ nhẹ lướt trên khuôn mặt tuyệt mỹ ấy mà phác thảo từng đường nét. Môi khẽ cong lên tạo thành một đường cánh cung làm cho bất cứ ai nhìn vào cũng phải thốt lên "Yêu nghiệt!".

Ngón tay trắng muốt dừng lại ở đôi môi anh đào đang chu chu lên kia, nụ cười trên môi cậu bé lúc này càng đậm, cơ hồ còn có ẩn ẩn một tia nguy hiểm. Nhẹ nhàng áp môi mình lên đó, như có một luồng điện xoẹt qua khiến cho trái tim trong phút chốc bỗng lỡ đi mất một nhịp. Giật mình, cậu bé vội lùi về phía sau. Ôm khuôn mặt đang đỏ bừng bừng như cà chua, nhanh chân bước ra khỏi căn phòng.

Khi Tuệ Mẫn tỉnh dậy, cô vẫn đi làm vệ sinh cá nhân, thay quần áo như bình thường mà không hề hay biết mình đã bị người khác ăn đậu hũ. Xuống bếp, thong thả làm bữa sáng như mọi ngày. Lúc mọi thứ đã xong xuôi hết thì một cái đầu nhỏ tự dưng nhô lên từ dưới gầm bàn dọa Tuệ Mẫn suýt nữa thì sặc hết cả cốc sữa đang uống dở.

-Tiểu manh à! Nhóc đừng có hù chị như thế nữa được không? Mới sáng sớm đã chui dưới gầm bàn làm gì vậy hả??? - cốc nhẹ vào đầu tiểu manh, cô nói.

-Là do cô nhát quá thôi! Hoàn toàn không phải lỗi của tôi. - vẫn trả lời bằng giọng lạnh tanh, từ từ đứng dậy rồi ngồi lên chiếc ghế gần đó.

-Không so đo với nhóc nữa! Uống đi, ăn sáng nhanh lên, hôm nay chị dẫn nhóc đi mua quần áo nha! - vừa nói cô vừa đẩy cho tiểu manh cốc sữa. Cậu nhóc này, cô cũng không biết tại sao lại cứ ở lì nhà cô mấy hôm rồi. Nhớ lại vài lần hỏi về gia đình thì lại xụ mặt xuống không nói gì. Haizzz.... Thôi cô cũng kệ! Dù sao cả căn nhà to thế này, cô ở một mình kể ra cũng buồn. Có thêm tiểu manh lại thấy vui ý chứ!

-Tuệ Mẫn, cô cười cái gì vậy? Ăn nhanh lên!

-Ừ! Chị đang ăn đây mà!

--------------------------

Tại khu trung tâm thương mại lớn nhất thành phố. Sau khi mua sắm xong, Tuệ Mẫn liền cùng tiểu manh đi ăn kem.

-Tiểu manh à! Em ăn vị gì đó? Cho chị miếng với nào~

-Không!

-Ể? Đừng ki bo vậy chứ! Cho miếng đi nha! A~

-.... Một miếng thôi đó!

-Ưm! Chị biết tiểu manh là tốt nhất mà. Yêu quá, ôm cái nào~

-Gớm quá! Lau mồm đi kìa. - vừa nói vừa rút cái khăn tay ra, cẩn thận lau đi vết kem dính trên khóe miệng cô.

-Cảm ơn nha! Ahihi. - bẹo má tiểu manh vài cái. Tuệ Mẫn thầm nghĩ "Dù có mặt than đến mấy nhưng bất quá lại vô cùng đáng yêu nha! Sau này cô nào với được tiểu manh chắc là phúc ba đời luôn."

Xuyên qua làm một nữ phụ!Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ