Chương 19

25.9K 222 2
                                    

Hiểu Hân bị sặc, ho đến chảy nước mắt. Bên cạnh Thu Giang cũng vỗ lưng giúp cô.

"Sao tự dưng lại ho dữ vậy, có sao không em?"

Hiểu Hân ngẩng lên lấy khăn giấy lau nước mắt nói.

"Không sao đâu ạ"

Hiểu Hân ngồi thẳng dậy, mắt không hề né tránh mà nhìn thẳng. Lúc này trong phòng ai đó đã chọn bài hát mới, trên nền màn hình sáng cả căn phòng trở nên rõ hơn, Hiểu Hân và người đối diện có thể nhìn rõ mặt nhau hơn. Hiểu Hân dùng khẩu hình nói.

"Em chào thầy!"

Vũ Thanh ngồi phía đối diện, dáng người hơi ngả về phía trước, khửu tay tỳ trên đầu gối. Anh chỉ cười, rồi đưa ngón tay lên miệng ra dấu "bí mật". Hiểu Hân cũng gật đầu đáp lại.

Vũ Thanh cũng không tiếp tục nhìn Hiểu Hân nữa, anh đứng dậy sang bàn khác nói chuyện để Hiểu Hân không khó xử.

Ngọc Trúc sau một hồi chào hỏi đã quay lại bàn, cô chen vào giữa Hiểu Hân và Thu Giang.

"Lâu không gặp bạn cũ, vui thật đấy! Mà, Giang này! Cậu kia trước có học lớp mình không mà sao tớ chưa gặp"

Giang nhìn theo hướng tay Ngọc Trúc.

"Không! Cậu ấy là khách mời Khang dẫn theo."

"À! Bảo sao. Tớ sao có thể quên được nếu như lớp mình có một anh chàng bảnh như vậy chứ."

"Nghe nói cậu ta là giáo viên trường Trung Văn"

"Oa! Đẹp trai thế thì nữ sinh học sao nổi. Trẻ như vậy mà đã được dạy ở Trung Văn thì một là cậu ta cực giỏi, hai là nhà cậu ta cực gia thế"

Ngọc Trúc nhìn người được bàn luận đầy thưởng thức, sau đó chợt giật mình phát hiện.

"Trung...Văn.! Chẳng phải là trường Hiểu Hân đang học sao."

Ngọc Trúc mở lớn mắt quay ra nhìn Hiểu Hân. Thu Giang bên cạnh cũng ngạc nhiên.

"Vâng! Là thầy chủ nhiệm lớp em." Hiểu Hân bình thản trả lời.

Ngọc Trúc và Thu Giang đồng thời giơ tay lên che cái miệng đang há thành chữ "ô" của mình. Thu Giang than lên.

"Khó cho Hiểu Hân rồi, giờ thì mất cả vui."

"Để tớ ra thăm dò xem hắn nghĩ sao nhé." Ngọc Trúc đứng lên định tiến về bàn bên kia thì bị Hiểu Hân kéo lại.

"Em chẳng bận tâm thì chị lo làm gì?"

Ngọc Trúc vẫn rút tay ra, rồi tiến về phía bàn bên kia.                

"Chào anh tôi là Ngọc Trúc chị họ của Hiểu Hân"

"Chào chị, tôi là Vũ Thanh"

Vũ Thanh lịch sự ngồi lùi vào phía trong nhường chỗ cho Ngọc Trúc ngồi.

"Hôm nay là do tôi rủ con bé đến chỗ này chơi, tôi mong anh sẽ không có thành kiến với con bé."

"Sao chị lại nghĩ vậy, ngoài giờ làm việc thì tôi cũng như mọi người, cũng có nhu cầu vui chơi giải trí. Chị nghĩ chúng ta ngồi đây đang vui chơi không lành mạnh sao. Nếu thế tôi phải là người xấu hổ với học sinh của tôi trước đấy." 

Nhóc hãy đợi anh! (full)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ