CHƯƠNG 4

1K 37 2
                                    


Bách Thần còn chưa đi đến gian phòng của mình, liền thấy một cái bóng người quen thuộc đi dạo trên hành lang. Vóc người tinh tế, khuôn mặt tuấn tú, nam tính Omega tiêu chuẩn .

"Bách Thần anh rốt cục đã trở lại!"

"Ừm." Bách Thần khó có được tươi cười, "Tử Minh sao cậu lại tới đây."

Omega mặt lộ vẻ lo lắng, trong tay mang theo một cái túi nhựa, nhỏ giọng nói: "Tôi nghe người khác nói, anh bị Long tiên sinh trừng phạt, tôi lo lắng cho anh, lấy cho anh chút thuốc."

"Không có gì đáng ngại." Bách Thần mở cửa, nghiêng người sang, "Tiến vào ngồi đi."

Một nhà Từ Tử Minh đều là người hầu Long gia, cậu và Bách Thần từ nhỏ cùng nhau lớn lên, nếu như không phải điều kiện không cho phép, cậu và Bách Thần nên sớm đã ghép thành đôi, mà bây giờ...

Từ Tử Minh từ trong túi plastic móc ra một đống thuốc, tức giận bất bình mà đối với Bách Thần nói: "Hắn lại dùng roi đánh anh ? Lúc này vì nguyên nhân! Anh cứ như vậy thuận theo hắn, hắn đến cùng còn có cái gì bất mãn!"

Bách Thần cười khổ, "Tôi đều tập mãi thành quen."

Áo sơmi màu trắng đều bị dòng máu nhuộm ướt, tâm Từ Tử Minh như bị kim đâm, tâm đau gần chết, cậu dùng ngữ khí hống người nhẹ giọng nói: "Bách Thần, anh cởi quần áo ra đi, tôi giúp anh bôi thuốc."

Sau khi Bách Thần cởi quần áo, chân mày Từ Tử Minh nhíu chặt hơn.

Trên thân thể tinh tráng che kín vết roi, làm người ta nhìn thấy mà giật mình. Từ Tử Minh nắm thật chặt thuốc mỡ trong tay, ánh mắt dần trở nên sắc bén. Cậu nói: "Bách Thần, tôi không hiểu, tại sao anh còn muốn ngụy trang?"

Bách Thần ngồi ở đối diện Từ Tử Minh, lạnh nhạt nói: "Tử Minh, cậu cảm thấy được Long Dục sẽ đem một cái alpha khác họ nuôi ở bên người sao? Đặc biệt alpha này vẫn do em gái hắn thống hận nhất sinh hạ . Một quả boom hẹn giờ bên người, bất cứ lúc nào cũng sẽ bị phát nổ. Kiêu ngạo như hắn làm sao sẽ để xảy ra chuyện như vậy."

"Có thể anh đã không phải là anh của trước kia, anh có năng lực cùng hắn chống lại, tại sao phải tiếp tục ngụy trang?"

Bách Thần trầm mặc vài giây, thay một bộ kính mắt mới, đem cặp mắt kia tràn đầy tham lam ẩn giấu sau thấu kính phản quang, mới chậm rãi mà mở miệng: "Bởi vì thời cơ còn chưa tới, còn chưa tới..."

Từ Tử Minh miệng đóng mở vài lần, lời chưa kịp nói khỏi miệng vẫn là cứng nhắc nuốt trở vào, đổi giọng nói rằng: "Đến, ta giúp anh xoa thuốc, có thể có chút đau."

"Cảm tạ."

Vết roi có chút sâu, thậm chí có địa phương da thịt đều lật ra ngoài. Từ Tử Minh một bên bôi thuốc, một bên càng thêm thống hận Long Dục nam nhân này. ngón tay thon dài của cậu dính thuốc mỡ bắt đầu bôi từ bả vai, sau đó hướng phía dưới dời một chút, động tác tỉ mỉ lại nhu thuận.

Mãi đến tận bôi đến trước ngực, nhìn thấy dâu ấn không thể tiêu trừ của Bách Thần, cậu dừng lại, kinh ngạc nhìn chằm chằm kia nơi chướng mắt hoa văn Long gia.

Sâu Không Lường ĐượcWhere stories live. Discover now