Chương II: Thổi kèn harmonica giữa đêm khuya (9)

100 2 0
                                    


Phía trước cửa hàng băng đĩa anh vừa đi qua chất đầy những chiếc đĩa CD có bìa màu xanh dương. Katsuro cầm một chiếc lên, trong lòng cảm thấy vô cùng sung sướng. Tiêu đề "Tái sinh" được in lên trên bìa đĩa. Bên cạnh là dòng chữ "Matsuoka Katsuro".

Cuối cùng cũng có ngày hôm nay. Anh đã đến được đích.

Một chặng đường thật dài. Sau khi hạ quyết tâm, Katsuro quay lại Tokyo, dốc sức vào âm nhạc nhiều hơn hẳn trước. Anh thử sức ở mọi cuộc thi, tham gia thử giọng, miệt mài gửi băng tới các công ty thu âm. Thậm chí anh còn trình diễn cả trên đường phố, nhiều tới mức không đếm xuể.

Song vẫn chẳng ai để mắt tới anh.

Thời gian cứ thế trôi qua. Dần dà, anh không còn biết mình phải làm gì nữa.

Đúng lúc ấy, có một vị khách tình cờ nghe anh trình diễn hỏi anh có muốn tới biểu diễn thiện nguyện tại một nhà trẻ không.

Dù nghĩ làm vậy cũng chẳng ích gì nhưng anh vẫn nhận lời.

Nơi anh đến là một trại trẻ nhỏ có chưa đến hai mươi đứa trẻ. Tuy lúng túng nhưng anh vẫn trình diễn. Bọn trẻ cũng lúng túng không kém.

Rồi một đứa bắt nhịp tay. Những đứa khác thấy thế liền bắt chước. Theo đà, Katsuro cũng thấy vui lây.

Lâu lắm rồi anh mới thực sự thấy vui khi hát.

Kể từ đó, anh tới các trại trẻ trên khắp cả nước. Vốn liếng bài hát về trẻ em thì anh có cả ngàn bài. Ước mơ được ra mắt công chúng cuối cùng đã không thành nhưng...

Katsuro lắc lắc đầu. Không thể ra mắt công chúng? Vậy đĩa CD này là sao. Chẳng phải anh đang ra mắt công chúng à? Bằng bài hát mà anh tâm đắc nhất.

Anh định lẩm nhẩm bài "Tái sinh". Nhưng chẳng hiểu sao anh không thể nhớ ra lời. Dở hơi quá. Bài hát của anh cơ mà.

Không rõ lời bài hát thế nào nhỉ? Katsuro mở hộp đĩa. Anh lấy bìa ra để xem lời bài hát. Song ngón tay anh hầu như không nhúc nhích. Anh không thể gỡ cái bìa đang được gập ra. Có âm thanh chói tai vọng ra từ bên trong cửa hàng. Cái gì thế này. Nhạc gì đây...

Ở giây tiếp theo, Katsuro mở mắt. Anh chưa thể ý thức được ngay là mình đang ở đâu. Trần nhà, tường, rèm cửa đều lạ hoắc. Sau khi nhìn một lượt những thứ đó, anh nhận ra đây là một phòng ở trại trẻ Marumitsu.

Tiếng chuông réo inh ỏi. Có tiếng ai đó la hét. Sau đó là "Có cháy", "Hãy bình tĩnh".

Katsuro bật dậy. Anh vớ chiếc túi du lịch, áo gió rồi vội vàng xỏ giày. Mặc nguyên quần áo đi ngủ hóa ra lại may. Còn đàn ghi ta thì tính sao đây? Thôi bỏ đi. Anh đưa ra quyết định chỉ trong tích tắc.

Ra khỏi phòng, anh giật mình. Khói bao trùm cả hành lang.

Một nam nhân viên đang bịt miệng bằng khăn mùi soa vẫy anh lại. "Lối này. Chạy theo lối này."

Anh đi theo người đó như được bảo. Lúc xuống cầu thang, anh bước hai bậc một.

Khi xuống đến bậc cuối cùng, anh dừng lại. Seri đang ở hành lang.

"Em làm gì thế? Mau chạy đi." Katsuro quát.

Mắt Seri đỏ ngầu. Hai má đẫm nước mắt.

"Em trai em... Tatsuyuki... không thấy nó đâu."

"Em bảo sao? Nó đi đâu?"

"Em không biết, có thể ở trên sân thượng. Khi nào không ngủ được, nó thường lên đấy."

"Sân thượng..."

Katsuro thoáng do dự trong một giây. Nhưng sau đó anh hành động rất mau lẹ. Anh dúi cho Seri túi đồ của mình. "Cầm giúp anh. Còn em mau chạy ngay đi."

Bỏ lại cô bé tròn xoe mắt ngơ ngác, Katsuro chạy lên cầu thang.

Chỉ trong thời gian ngắn, khói đã dày đặc hơn. Nước mắt anh chảy ròng ròng. Cổ họng đau rát. Không chỉ tầm nhìn bị mờ mà việc thở cũng trở nên khó khăn. Khó chịu ở chỗ là không nhìn thấy ngọn lửa. Rốt cuộc không biết là cháy cái gì, ở đâu.

Đi lên nữa chắc sẽ nguy hiểm lắm. Hay là thôi. Đúng lúc vừa nghĩ vậy thì anh nghe thấy tiếng trẻ con khóc đâu đó.

"Ôi, em ở đâu đấy?" Anh gọi. Lập tức, khói xộc vào họng anh. Bị ngạt khói dữ dội nhưng anh vẫn lao lên trước.

Có tiếng gì đó vỡ. Cùng lúc, làn khói mỏng đi. Anh trông thấy một cậu bé đang quỳ sụp ở cầu thang. Chính là em trai của Seri.

Katsuro xốc cậu bé lên lưng, toan bước xuống cầu thang. Vào khoảnh khắc ấy, cùng với tiếng "rầm" là trần nhà rơi sập xuống. Trong nháy mắt, xung quanh anh biến thành biển lửa.

Thằng bé khóc toáng lên. Katsuro bấn loạn.

Nhưng không thể đứng đây được. Xuống cầu thang là lối thoát duy nhất.

Cõng cậu bé trên lưng, Katsuro lao qua biển lửa. Bản thân anh cũng không biết mình đang đi theo hướng nào. Con quỷ lửa khổng lồ liên tiếp tấn công anh. Toàn thân anh đau rát. Anh không thở được.

Ánh lửa đỏ và màn đêm đen kịt, những thứ đó cùng lúc bao trùm anh.

Anh nghe như có ai đó gọi mình. Nhưng anh không thể trả lời. Anh không tài nào cử động được cơ thể. Không, thậm chí anh còn không rõ mình có cơ thể hay không nữa.

Những dòng chữ của bức thư chập chờn hiện về.


"Việc cậu theo đuổi con đường âm nhạc không bao giờ là vô ích.

Tôi nghĩ sẽ có người được cứu rỗi bởi bài hát của cậu. Thứ âm nhạc cậu tạo ra chắc chắn sẽ được lưu lại.

Nếu cậu hỏi tại sao tôi có thể khẳng định như vậy thì tôi cũng chịu, không biết nói sao, nhưng điều đó là chắc chắn.

Về chuyện này thì cứ tin tôi. Tin tới giây phút cuối cùng."


Ồ, ra là thế. Hóa ra đây là giây phút cuối cùng à. Giờ không biết tin còn kịp không.

Vậy thì bố ơi, con sắp để lại được dấu ấn rồi. Dù chỉ là một trận thua...




Điều kỳ diệu ở tiệm tạp hoá NamiyaWhere stories live. Discover now