Chương 7

870 107 1
                                    

Chương 7:

"Không, đừng nổ súng! Đừng giết anh ấy, đừng giết người yêu của tôi!"

"Không! Cho tôi ra ngoài, Mắt Lục!"

Mắt Lục!

Ero choàng tỉnh, cả người mướt mồ hôi lạnh. Giương mắt nhìn bố đang ngồi bên giường, biểu cảm phức tạp khó hiểu.

"...... Bố, con bị sao vậy?" Ero mở miệng, nhưng trong cổ họng như có một ngon lửa đang thiêu đốt, giọng nói gần như không phát ra được.

"Con té xỉu dưới gốc cây anh đào, là chị em Pierre đưa con về, thằng bé ngốc." Fair bưng một cốc nước pha mật ong tới cho hắn, "Đây, làm trơn cổ họng. Con bị sốt."

"Con cảm ơn.'' Ero uống hết mấy ngụm nước, bỗng nhiên ngẩng đầu, "Bran đâu? Anh ấy thế nào? Có sao không? Anh ấy bây giờ đang ở đâu?"

"...... Cậu ấy không có việc gì." Lúc Fair nói câu này sắc mặt rất khó nhìn. "Có gia đình Billy chăm sóc cậu ấy, con cứ yên tâm đi."

Ero thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu yên lặng uống nước.

Không khí tĩnh lặng bao trùm.

Một lúc lâu sau.

"Ôi, được rồi, bố không chịu nổi nữa rồi", Fair bỗng nhiên kêu lên, "Con và cậu Lawrence là sao thế? Flora nói lúc chúng nó phát hiện hai đứa, con và cậu Lawrence đang ôm nhau ngã dưới cây anh đào!"

"...... Bố", Ero buông cốc nước xuống, đôi mắt màu xanh bạc hà vô cùng bình tĩnh. Nhưng nếu nhìn kỹ có thể phát hiện, phong ba đang nổi lên sâu trong cặp mắt kia. "Bố biết điều gì rồi?"

"Bố? Bố biết cái gì? Giờ bố đang hỏi con đấy!" Fair đỏ bừng mặt, giơ cao nắm đấm, giơ một hồi lâu, vẫn chỉ đập ầm ầm lên tủ đầu giường.

"Tại sao? Tại sao con không thể nhớ nổi những chuyện khi còn bé? Ký ức đầu tiên là sau khi ông nội qua đời, còn trước đó, chỉ nghe người khác kể lại." Ero thờ ơ với lửa giận của bố mình, khẽ nói, "Tại sao từ khi gặp Bran, con luôn mơ những giấc mơ kỳ quái? Tại sao trong mơ, cái người với đôi mắt màu xanh lục kia, gọi con là Terry?"

Terry, chính là tên của người lính nhảy dù Mỹ năm đó ông bác của Ero thậm chí hi sinh cả mạng sống chỉ để bảo vệ.

"Hai chuyện này không liên quan chút nào đâu, đúng không, bố?" Ero nhìn về phía Fair, bình tĩnh đến mức khiến ông sợ hãi.

Im lặng thật lâu, Fair đành đầu hàng.

"Được rồi, cái gì nên đến thì kiểu gì cũng sẽ đến." Fair trở lại gian phòng của mình, lấy một bức ảnh nằm dưới cùng trong một cái rương dưới gầm giường, trao cho Ero. "Đây là ông nội con, ông bác, còn kia là Terry."

Ero nhìn ảnh chụp trong tay. Bức ảnh cũ kỹ, những chỗ vốn là màu trắng đều ố vàng, người trong đó cũng phai mờ không nhìn rõ. Trong ảnh là ba người đàn ông, đều mặc trang phục của thợ làm bánh. Tấm ảnh quá cũ, không tìm thấy nổi thông tin hữu ích nào khác.

Ero lật ảnh chụp lại, mặt sau có mấy dòng chữ viết bằng bút chì, rất mờ, nhưng cũng may vẫn miễn cưỡng nhìn ra được.

[Edit] Tiramisu - Hãy mang em điWhere stories live. Discover now