1|

10.2K 634 14
                                    

Lee Jihoon thở dài, không hiểu sao chẳng lấy làm thú vị với mấy dòng chữ trên cuốn tiểu thuyết ngôn tình mà ngày nào mình cũng gặm nhấm, thiếu điều muốn nuốt cả quyển sách vào trong bụng. Hôm nay, trời quang mây tạnh, trời không nóng cũng không lạnh, lại càng không mưa, thời tiết mảy may đẹp thế này, cớ làm sao cậu lại cảm thấy cực kì không thoải mái?

Có lẽ là do cái cách Kwon Soonyoung vác theo một cái balo lớn, chẳng biết chứa đựng thứ gì mà trông thật thô kệch, chồng chềnh khó coi rồi rời đi. Để ý mới nhớ, sao dạo gần đây hắn ta cứ hay đi sớm về muộn như vậy? Lúc sáng sớm chưa kịp nhìn nhau chào buổi sáng là đã gấp gáp chạy xuống nhà kho, sau đó mất một lúc thì ôm cái balo kia tự ý lái xe rời đi.

Hắn ta cứ lén la lén lút, phải chăng đang làm gì đó bí mật ở bên ngoài?

Lee Jihoon đoán cũng vẫn là đoán, bây giờ thời gian đang dừng lại ở một buổi chiều khoảng 3 giờ, trời lồng lộng gió thổi qua ô cửa sổ trong căn phòng nhỏ hẹp, đơn sơ. Cậu lười nhác vứt quyển tiểu thuyết đang đọc dở ở trang sách thứ năm mươi bảy qua một bên, sau đó vươn vai ngáp dài ngáp ngắn mà leo xuống giường. Mấy ngày hôm nay công ti cho nghỉ phép, cậu cũng chỉ biết ở nhà nằm lăn qua lăn lại trên chiếc giường hai người nằm, lúc đói cũng tự giác đi vào bếp mà nấu đại món gì đó đơn giản đến hết cỡ để ăn cho qua bữa.

Xoa xoa cái bụng mềm nhẵn, nơi này mày tích tụ bao nhiêu kg mỡ rồi hử? Đến lúc giảm cân rồi, nếu tao mập hơn thì có phải trông xấu xí lắm không? Như vậy khác gì cục bột ngày ngày lăn qua lại trong nhà đâu?

Nói rồi, thay vì đi chiên một ít trứng ốp lết hay pha thêm một cốc sữa, Lee Jihoon mở tủ lạnh ra, chọn đúng duy nhất một trái táo đỏ sẫm để qua mấy ngày nay mà ăn.

Kwon Soonyoung, rốt cuộc hắn ta còn để tâm đến cái gì trong nhà nữa không vậy? Ơ hay, từ việc dọn dẹp nhà cửa, đến tường tận nấu một bữa cơm nho nhỏ cho có kia cũng chẳng thấy đâu nữa. Không lẽ hắn...

Nghĩ đến việc Kwon Soonyoung làm một điều mà chỉ có cầm thú mới làm ở ngoài đường kia, Lee Jihoon không khỏi rùng mình, trái táo trong miệng cũng nhạt nhẽo đi đôi phần, cuối cùng cũng chả còn tâm trạng ăn nữa.

Loay hoay vài vòng, lủi thủi đúng một quỹ đạo trong nhà như bao ngày qua, trời đã xuống tối khi nào không hay. Lee Jihoon mặc dù không tin vào suy nghĩ của mình nhưng vẫn muốn đi làm rõ chuyện đó với Kwon Soonyoung, dù sao cứ cho rằng đây là một sự quan tâm bé bỏng đi, chắc hẳn cũng không có gì quá đáng đâu nhỉ?

Cho nên, cậu quyết định kéo chiếc ghế ra tới cửa nhà, ngồi đó vừa đọc sách vừa đợi cánh cửa kia mở ra và một người bước vào.

Như đã tự giác quen với giờ giấc, ngước nhìn chiếc đồng hồ cũng đã hơn 12 giờ đêm. Lee Jihoon nghe thấy tiếng động lộc cộc bước đi ở bên ngoài cũng tự ý biết được - Hắn về rồi.

Kwon Soonyoung mở cửa đi vào, mọi hôm khi hắn về, nhà luôn tối om vì căn bản cũng biết Lee Jihoon đã đi ngủ, còn hôm nay lại sáng bất thường? Ánh đèn phòng không có chói lóa, mập mờ trên trần nhà cùng tiếng quạt máy vì vù ở một góc, hắn mang vẻ ngạc nhiên cùng bồi hồi khi thấy Lee Jihoon đang ngồi trên chiếc ghế gỗ, chân bắt chéo chữ ngũ và hai tay đang ôm lấy quyển sách tiểu thuyết. Hai mắt vô tình đối diện vào nhau, Kwon Soonyoung có chút áy náy, lặng lẽ cởi đôi giày da ra rồi cẩn thận đặt lên kệ giày.

"Giờ này còn chưa ngủ?"

"Đợi ai kia." Lee Jihoon không có phản ứng gì của tức giận hay một nỗi vui mừng khi thấy Kwon Soonyoung cả, đôi mắt trăm phần là bình thường, giọng nói cũng không nặng không nhẹ mà cứ như vậy đều đều chạy lọt vào hai bên tai hắn.

"Biết anh về trễ rồi mà em vẫn đợi?" Kwon Soonyoung cũng không để tâm đến thái độ kia của Lee Jihoon, chỉ đi ngang qua xoa đầu cậu một cái, mái tóc đen bồng bềnh sặc nồng mùi dầu gội len lỏi vào đốt ngón tay xương xẩu của hắn.

"Ít nhiều gì anh cũng tự nhận thức ra được việc mình về trễ."

Cậu không né tránh, cũng không có lí do gì để làm vậy,ánh mắt lưng chừng nhìn về phía cánh cửa, lúc cảm giác được hắn tính quay lên lầu thì nhanh chóng vương tay nắm lấy đuôi áo, nhất quyết giữ chân của Kwon Soonyoung lại.

Hắn thấy là lạ, để ý kĩ mới chịu nhận ra, Lee Jihoon hôm nay hình như khác với bình thường, chẳng qua cậu không còn nũng nịu bám dính lấy hắn hay đôi khi cau có trách mắng vài câu. Với cả hôm nay cậu đã đợi hắn về nhà.

"Có chuyện gì sao?"

"Anh vừa xuống nhà kho sao?"Lee Jihoon không mảy may để ý đến câu hỏi thường tình kia của hắn, mắt để ý đến chùm chìa khóa trên tay Kwon Soonyoung. Tất nhiên cậu hiếm hoi, ít ỏi bước xuống căn nhà kho ở sau vườn, bởi vì nơi đấy thật bẩn thỉu, bụi vương vấn khắp nơi, một kẻ có chứng bệnh khiết phích như cậu làm sao mà chịu nổi? Nhưng cũng không quá ngu ngốc để nhận ra chìa khóa đó vừa khít với ổ khóa móc ở cánh cửa của nhà kho.

Kwon Soonyoung cũng không chút do dự nào mà gật đầu.

"Anh tiện chân xuống dưới dọn dẹp một tí, đằng nào chúng ta cũng không xài đến nhà kho. Vừa hay anh muốn dùng nhà kho để làm thành một căn phòng khác."

"Anh định làm phòng gì? Chẳng lẽ anh tính dọn ra đấy ngủ?"

Ngôi nhà này cậu và hắn chia tiền ra mua, mỗi người một nửa, vì chỉ có hai người ở nên không cần phải chọn nhà lớn cửa rộng. Chỉ là một nơi khá nhỏ, thiết kế đơn giản, nhưng bù lại nơi này phong cảnh khá yên bình, không ồn ào như ở đô thị. Nhà chỉ có phòng khách, đặt một cái ghế sofa với bàn nội không cũng đã thấy muốn chật chội rồi, còn phòng bếp thì có thêm bộ bàn ăn và cái tủ lạnh, cuối cùng là phòng ngủ, duy nhất một cái phòng ngủ, đến phòng vệ sinh chắc không cần phải nói tới nhỉ?

Từ trước hắn với cậu đều cùng ngủ chung, điều này quá là bình thường cho một cặp đôi. Nhưng lần này ý tứ trong câu nói của Kwon Soonyoung đôi phần còn chưa sáng tỏ và thuyết phục nổi Lee Jihoon.

"Không có, anh chỉ muốn làm thành một căn phòng đựng sách cho em, muốn tạo cho em một chút bất ngờ nho nhỏ, haha, tự dưng lại khai ra thế này. Hết bất ngờ rồi."

"Vậy à..." Cảm thấy cái nút thắt trong lòng vẫn hoàn toàn chưa được tháo gỡ ra, Lee Jihoon có chút khó chịu nhưng cũng đành buông tha cho Kwon Soonyoung.

Hắn cười xòa, cứ nghĩ không còn gì để nói nữa, chỉ khẽ đưa tay nhéo nhẹ lên cái má bầu bĩnh mềm mại của cậu.

"Đi ngủ thôi, muộn rồi."

"Ừm, anh lên tắm rửa trước đi, em đi uống nước một cái." Lee Jihoon đành đứng dậy, đặt quyển tiểu thuyết sang một bên bàn rồi kéo cái ghế gỗ quay về chỗ cũ. Kwon Soonyoung không quan tâm nữa, thấy cũng hơi mệt nên liền bỏ đi về phòng trước ánh mắt hờ hợt, có chút lo lắng hoảng sợ của cậu.

Lee Jihoon nhìn chằm chằm vào bàn tay khi nãy đã chạm vào người của Kwon Soonyoung.

Máu,cậu ngửi thấy mùi tanh của máu vấn vương trên người hắn.

Còn tiếp.

soonhoon | ăn vụngWhere stories live. Discover now