Chương 5

3.9K 208 11
                                    

   Ngày hôm sau, Lộ Đinh dậy từ rất sớm.

   Lúc tỉnh lại cậu có hơi hoảng hốt, co rúc nằm trên thảm lông mềm, trên người cũng đắp thảm. Khăn tay bịt mắt đã được tháo ra, đặt gọn gàng ở một bên. Cậu bây giờ đã có thể cẩn thận ngắm nghía phòng Trình Vực.

   Phòng không lớn, ngoại trừ nhạc cụ và đồ gia dụng cần thiết thì hầu như không có cái gì, sạch sẽ ngăn nắp. Những tia sáng ban mai yếu ớt chiếu vào từ ban công, trời giống như mưa cả đêm vừa tạnh, có thể nghe thấy tiếng những giọt nước mưa đọng trên lá rơi xuống đất lộp bộp.

   Bầu không khí quá mức dễ chịu an nhàn, thế nên mãi đến khi ngồi dậy, Lộ Đinh mới biết mình mộng tinh. Bên trong quần lót ẩm ướt, dính dớp vô cùng, hình như bắn ra không ít.

   Cậu có chút quẫn bách, ngồi xổm trên thảm trải sàn nhìn cửa phòng đóng kín của Trình Vực, cảm thấy tiến thoái lưỡng nan.

   Chuyện xảy ra tối hôm qua như đèn kéo quân, lặp đi lặp lại trong đầu cậu hết lần này đến lần khác. Rõ ràng hai người đụng chạm cũng không nhiều, lại khiến người mặt đỏ tới mang tai mà sa vào trong như vậy. Lộ Đinh chỉ cảm thấy ngượng ngùng, không hề hối hận. Cậu học diễn xuất, làm cách nào cũng không bắt được phần linh cảm chớp mắt liền qua kia. Cậu tham gia diễn xuất trong tác phẩm tốt nghiệp của Cố Tiểu Lâm, lại khó có thể đạt được yêu cầu. Sinh hoạt như một ao nước tù, không sóng không gió, lại ẩn giấu lo lắng và bất an. Cả thân lẫn tâm đều phục tùng như tối hôm qua khiến Lộ Đinh cảm thấy rất dễ chịu. Trình Vực giống như dây bảo hộ khi chơi nhảy bungee, cho dù có lao xuống vực sâu cậu cũng được bảo vệ an toàn.

   Áo sơ mi trắng nhăn đến không ra hình ra dáng, Lộ Đinh lại không nghĩ cởi trần, đành phải khoác lên, chỉ cài một cúc

Rất tiếc! Hình ảnh này không tuân theo hướng dẫn nội dung. Để tiếp tục đăng tải, vui lòng xóa hoặc tải lên một hình ảnh khác.

   Áo sơ mi trắng nhăn đến không ra hình ra dáng, Lộ Đinh lại không nghĩ cởi trần, đành phải khoác lên, chỉ cài một cúc. Nửa người dưới dính dấp, ẩm ướt rất khó chịu. Cửa phòng Trình Vực hé ra một cái khe, khiến lòng hiếu kỳ của Lộ Đinh bị khuếch lên vô hạn.

   Giày của cậu đã bị Trình Vực cởi ra, dựa ngay ngắn bên tường cạnh cửa. Cậu đi chân đất qua, khe nhỏ kia như cái móc câu dẫn người phạm tội, dụ Lộ Đinh tới. Cậu hạ người xuống, nửa quỳ nửa víu bên cạnh cửa nhòm vào bên trong.

   Kề sát vào mới nghe được bên trong có tiếng, là tiếng thở gấp như có như không, khiến Lộ Đinh không nhịn được mà ngừng thở.

  Đối diện cửa là một góc giường đơn, Trình Vực đang quay lưng ngồi ở trên đó. Áo thun bị vén lên một chút, để lộ vòng eo rắn chắc. Quần cũng bị tụt xuống một đoạn, bắp đùi màu lúa mạch căng lên. Tay hắn như có như không mà lên lên xuống xuống, nếu nghe kỹ, còn có thể nghe được tiếng nước dính dấp.

[Edit] Chốn Thê Mỹ - Xuân Nhật Phụ Huyên Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ