" Em có làm sao không ? Sao lại ngồi ở đây ? " - Một giọng nói trầm ấm đầy sự lo lắng của người đối diện .
Thì ra đó là Hwang Minhyun người đã từng cứu cậu một lần trước đó , mỗi khi cậu gặp khó khăn chẳng hiểu sao người con trai này lại luôn có mặt để giúp đỡ , đó là sự vô tình sao ? Minhyun đưa tay ra trước mặt Jaehwan nhằm muốn kéo cậu trai đang ngồi co ro vì lạnh ở góc đường . Nhưng có vẻ cậu ta lại chẳng để ý đến sự hiện diện của anh là bao , cậu nhẹ nhàng đứng dậy đi những bước đi hệt như kẻ say rượu . Cậu khóc , cậu đau . Cậu xoay người nhìn Minhyun phía sau lưng đi theo che mưa cho cậu .
" Trông em có giống tên ngốc không ? " .
" Có , chẳng khác gì tên ngốc khi mà cứ đi suốt ngoài trời mưa tầm tã " .
Đúng vậy mình là kẻ ngốc mà .
Đúng vậy là kẻ ngốc nên đã dành cả thanh xuân yêu kẻ không nhớ đến mình .
Là kẻ ngốc nên cứ mãi đâm đầu vào thứ vốn dĩ không có kết quả .Cứ như thế Jaehwan đi mãi trong màn mưa trắng xóa suy nghĩ về kẻ đã ruồng bỏ bản thân cậu .
Jaehwan dần gục ngã dưới cơn mưa nặng hạt . Cậu vừa khỏi bệnh thế mà lại phải gánh thêm áp lực về thể xác lẫn tinh thần. Tỉnh dậy đã thấy ở trong bệnh viện , trước mặt là vẻ mặt lo lắng của Jihoon , Woojin và Minhyun .
" Chuyện...gì thế ? Sao tớ lại ở đây ? " - Jaehwan vừa nói vừa nhăn mặt nhìn sang tay đang bị đâm bởi mũi kim to lớn.
" Cậu có bị điên không mà vừa mới hết bệnh đã đi dưới mưa lớn như thế này , chưa chết là may rồi " - Woojin nắm chặt lấy tay Jaehwan xoa xoa .
" Lại có chuyện gì nữa hả , Kang Daniel đâu ??? Tình hình này tớ phải đi lôi đầu tên ấy đến để cho hắn xem người yêu hắn vừa ngất xỉu ngoài đường á " - Jihoon với vẻ bực tức đi ra phía cửa .
" Đừng ... Jihoon " - Jaehwan rưng rưng nước mắt .
Cả phòng bỗng chốc bao trùm bởi một không gian tỉnh lặng , đôi khi lại có tiếng nấc nhẹ của Jaehwan . Bàn tay Minhyun đặt nhẹ lên bờ vai đang run lên từng đợt của cậu .
" Không sao đâu . Rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi " .
Anh thật ấm áp , nhưng cái ấm áp này xa lạ quá . Vốn dĩ nó không thuộc về cậu .
Jihoon cảm thấy không thể nào để mọi chuyện rối tung như thế , cậu lặng lẽ bước sang phòng Daniel .
____
" Chào Daniel , có vẻ như cậu khỏe rồi nhỉ ? " .
Kang Daniel đang ngồi cười nói cùng cô bạn gái mới chẳng để tâm mấy đến lời nói của Jihoon .
" Này Daniel , người yêu cậu vừa ngất đang phải truyền nước biển đó , sao cậu lại có thể ngồi vui vẻ cười nói với người khác như vậy hả ?" - Jihoon hét ầm lên .
Daniel cảm thấy mọi chuyện đang dần đi xa , không thể im lặng để tên Jihoon phá banh phòng bệnh của cậu được .
" Cậu có điên không , người yêu tôi ngồi đây mà ! " .
Jihoon như chết lặng khi nghe câu nói đó , cậu liếc sang nhìn Mina đang chễm chệ trên ghế sofa ăn bánh nhìn cậu cười nhếch mép .
" Cậu nói gì cơ , Jae.. "
" Jae.. ?? " - Daniel nhìn Jihoon với vẻ mặt khó hiểu , rốt cuộc Daniel đã bỏ lỡ điều gì quan trọng sao ?
Bỗng có cuộc gọi từ Woojin .
" Jihoon cậu đang ở đâu thế , quay lại phòng bệnh đi Jaehwan có chuyện muốn nói với cậu " .
Jihoon chạy thật nhanh trở về phòng bệnh Jaehwan .
" Jae.. Hwan rốt cuộc là có chuyện gì vậy chứ , tại sao Mina lại là người yêu của Daniel ? "
" Cậu ấy .. bị mất trí nhớ tạm thời . Nhưng nếu không mau chóng nhớ lại , e là cậu ấy sẽ mất trí nhớ vĩnh viễn " - Jaehwan khóc thật to khi vừa dứt lời .
___________
Jaehwan cũng mau chóng xuất viện , vừa bước ra khỏi phòng bệnh lại chứng kiến cảnh Daniel tay trong tay cùng Mina .
Mina nhìn Jaehwan đang rưng rưng mà cười đắc ý . Liếc sang nhìn Minhyun .
" Xin chào Jaehwan lâu rồi không gặp , ủa người kế bên cậu là ai vậy người yêu mới hả ? Woa trông bảnh phết nhỉ " .
Jihoon chuẩn bị lao đến nắm đầu Mina hồ ly ấy thì đã bị Jaehwan nắm tay lại .
" Về thôi " .
Daniel đứng bên chẳng hiểu chuyện gì , sao Mina lại biết người này , người hôm bữa đã hét vô mặt Daniel đây mà .
" Này Mina , ai đấy ?? "
" À cái cậu đó hồi trước thích cậu đó mà , mà bị cậu từ chối nên quê quá đi quen người khác rồi hahaha " - Mina cười lớn.
Vừa rời khỏi bệnh viện Minhyun mau chóng bắt một chiếc taxi đưa Jaehwan về . Trên đoạn đường đi Jaehwan luôn im lặng không nói tiếng nào . Minhyun đưa tay đẩy nhẹ đầu Jaehwan vào vai anh vỗ nhẹ lên tấm lưng nhỏ của cậu.
" Không ổn thì cứ khóc đi , khóc cho nhẹ lòng " .
Câu nói của Minhyun đánh mạnh vào tâm trạng đang bất ổn của Jaehwan . Cậu vỡ òa trên vai anh . Giọt nước mắt của cậu thấm ướt cả vai anh .
" Không sao đâu , có anh ở đây rồi " .
____________
Tự nhiên tui đổ Hwang Cát Lượng các cô ơi :)
YOU ARE READING
[NielHwan] Tớ thích cậu nhiều đến vậy cậu không nhận ra sao ?
RomanceCơn gió xuân vừa lướt qua , là lúc tớ nhận ra tớ thích cậu nhiều đến thế