| Chương 47 | Em muốn được mãi nắm tay anh chẳng rời

2.1K 94 17
                                    

Quốc khánh vừa kết lúc không lâu, kết quả kiểm tra lần một trong tháng được phát ra, lão Tào dựa theo thành tích cao thấp điều chỉnh lại chỗ ngồi.

Khi đổi chỗ, phần lớn các giáo viên đều căn cứ vào hai điều kiện, một là thành tích, hai là chiều cao, lão Tào cũng không phải ngoại lệ. Đầu tiên thầy suy xét tới thành tích trước, sau đó mới tới chiều cao, Từ Gia và Lục Đình Xuyên là hai người đứng đầu lớp, đương nhiên có thể tự lựa chọn chỗ ngồi.

Hiện giờ Từ Gia cao 1m75, ở phương Bắc không tính là cao, lão Tào định đổi cậu tới chính giữa hàng thứ ba, nhằm tạo điều kiện học tập tốt cho cậu, nhưng Từ Gia lại muốn ở chỗ cũ không đi đâu hết, vì Vệ Lăng Dương ngồi cùng bàn cao 1m85, chắc chắn không có khả năng ngồi giữa cùng với cậu.

Về phần Lục Đình Xuyên, y cao hơn Vệ Lăng Dương 2cm, đương nhiên không được chọn mấy vị trí đầu, thế là tiếp tục ngồi hàng hai đếm ngược từ dưới lên.

Điều chỉnh chỗ ngồi lần này không có thay đổi lớn, sau khi xong việc, lão Tào tiến hành giáo dục tư tưởng đối với tình hình thi cử lần này, ngôn ngữ cực kỳ nghiêm khắc, bắt buộc phải nâng cao tinh thần học tập của cả lớp.

Thu đi đông tới, mùa đông năm nay rõ là lạnh hơn năm trước nhiều lắm, vừa sang tháng 12 không lâu, bệnh nứt da đã lâu chưa gặp của Từ Gia nay lại tái phát, ngón tay vốn trắng nõn thon dài bị sưng hết hai ngón.

Vệ Lăng Dương phát hiện, thành thử vào giờ tan học buổi chiều, hắn ra ngoài mua thuốc mỡ trị nứt da về, chờ tối tắm xong thì ngồi xếp bằng trên giường thoa giúp cậu, vừa thoa vừa hỏi cậu có đau không.

"Không sao, chỉ hơi ngứa thôi." Từ Gia nhúc nhích ngón tay được bôi thuốc mỡ, nhiều năm không bị nứt da do lạnh nên thấy hơi không quen, cứ có cảm giác da trên ngón tay căng cứng đến lạ.

"Cuối tuần về nhờ bà ngoại hầm nước thuốc để ngâm đi." Vệ Lăng Dương kiểm tra mấy ngón tay bên kia, xác nhận không bị nứt da mới yên tâm, "Bớt chạm vào nước lạnh, dễ nứt lắm."

"Tớ biết rồi."

"Dương Dương, tôi cũng nứt da nè." Chu Vu ngủ giường dưới xáp tới, nằm nhoài lên giường, duỗi ngón trỏ sưng như cục lạp xưởng cho Vệ Lăng Dương coi, "Cậu cũng bôi thuốc cho tớ đi nào."

"Biến mịa cậu đi, tự mình làm." Vệ Lăng Dương ghét bỏ đẩy ta hắn ra, lần mò thuốc trị nứt da từ đầu giường đưa cho hắn.

"Chà chà, phân biệt đối xử." Chu Vu lấy thuốc mỡ, rúc về ổ chăn của mình tự bôi.

Lúc ngủ, Vệ Lăng Dương chen cùng một ổ chăn với Từ Gia. Ký túc xá không có hệ thống sưởi ấm, cửa sổ cũng không đóng chặt, luôn có gió lùa vào qua khe hở, thời điểm lạnh nhất mọi người cùng chen vào chăn sưởi ấm cho nhau là chuyện thường, chẳng có gì đáng ngạc nhiên.

Mỗi khi tới mùa đông, tay chân Từ Gia sẽ trở nên lạnh lẽo, Vệ Lăng Dương kéo chân cậu ủ trong ngực mình, sưởi tới khi gan bàn chân ấm lên mới ôm cậu cùng ngủ.

Hôm giáng sinh đúng ngay thứ bảy, kế hoạch ban đầu của Vệ Lăng Dương là rủ Từ Gia buổi tối cùng ra ngoài xem phim, tới trưa, Cận Hạo gọi điện thoại sang, hẹn mọi người cùng tới quán bar chơi.

Ký ức đẹp nhấtWhere stories live. Discover now