Quan hệ thầy trò sai trái (tiếp theo)

31.1K 667 18
                                    

"Tiểu Lăng, đang ở đâu?" Giọng nói điềm đạm của Vân Tranh vang lên trong điện thoại, không hề biểu lộ chút cảm xúc khác thường nào.
"Ừm, tôi đang đi ra ngoài có chút việc...một lát nữa sẽ trở về a!" Lăng Tịch ngồi bên trong nhà hàng, ngượng ngùng cúp điện thoại nói lời xin lỗi với cô gái đang ngồi trước mặt, định bụng kiếm cớ để chuồn lẹ. Nếu để ba vị thiếu gia kia biết anh lén lút đi xem mắt thì mạng nhỏ của anh hôm nay cũng không muốn nữa rồi. Cũng tại mẫu thân ở nhà tự ý sắp xếp buổi gặp mặt này, trở về phải hảo hảo nhắc nhở ngài một chút, tránh gây khó xử cho anh. Mới ba mươi tuổi mà thôi, chuyện kết hôn cũng chưa phải là vội vã

"Cảm ơn cô đã dành thời gian đến đây gặp tôi. Rất tiếc là..." Chưa kịp nói xong, Lăng Tịch đã cảm giác thấy có người ở phía sau nhìn chằm chằm vào thân thể cậu, bất giác theo thói quen xoay người lại tìm kiếm, đập ngay vào mắt anh là vóc người cường tráng của Vân Tranh, Lăng Tịch sợ đến mức lắp bắp vội vàng lên tiếng:
"Ngô...Vân...Vân..." Hai chữ "chủ nhân" theo thói quen đã ra đến đầu lưỡi lại bị Lăng Tịch nghẹn họng nuốt ngược trở lại, Lăng Tịch trân trân ngồi nhìn ba người bọn họ lần lượt kéo đến, trong mắt là tràn ngập sợ hãi...

Vân Tranh lẳng lặng đứng nhìn thân ảnh của Lăng Tịch đang cuống quýt cả lên, tuy ngoài mặt không biểu hiện chút cảm xúc dư thừa nào nhưng lại khiến xung quanh cảnh vật giảm đi mấy độ, không giận mà uy, cứ thế đứng đợi Lăng Tịch phía trước.

"Thành thật xin lỗi cô. Tôi...tôi xin phép!" Lăng Tịch cúi người xin lỗi nữ nhân trước mặt, nhanh chóng vơ lấy đồ của mình chạy ra phía ba vị thiếu gia, như thể chỉ cần chậm một chút thôi thì tính mạng của anh coi như chấm dứt.

"Thật thất lễ! Tạm biệt cô" Vân Tranh nhàn nhạt mở lời với nữ nhân trước mặt, biểu cảm hờ hững lạnh nhạt của hắn khiến cho nữ nhân kia sợ sệt, ái ngại đáp lại Vân Tranh rồi kiếm cớ đi mất. Lăng Tịch tất nhiên không dám phản kháng gì, lóc cóc đi theo sau ba vị tổ tông. Anh biết lần này cơn giận của Vân Tranh thật sự lớn, xem chừng ngày hôm nay cũng không được thoải mái mà sống.

"Chát!

Lăng Tịch bị cái tát vang dội này làm cho ngã xuống giường, trên mặt cũng hiện dấu ngón tay mờ nhạt. Đau rát nơi má phải khiến anh rất muốn bật khóc, nhưng cứ nhìn khuôn mặt dữ tợn kia của Vân Tranh thì Lăng Tịch lại quên cả đau đớn, cả người cứ thế run rẩy, tiếng khóc bị chặn lại trong lồng ngực biến thành những câu rên rỉ vụn vặt. Vân Tranh tiếp tục rút thắt lưng trên người xuống gập lại, vung tay lên định đánh thêm, Lăng Tịch thấy thế lập tức cuộn người lại như một con sâu, hai tay đưa lên che chắn mặt, van xin : "Đừng mà...hức..!"

"Đã trở thành người của tôi còn chạy khắp nơi đi xem mắt. Muốn kết hôn đến phát điên rồi đúng không hả!?" Vân Tranh giận dữ bóp khuôn mặt Lăng Tịch, ép buộc anh nhìn hắn. Tia giận dữ bao phủ trong mắt Vân Tranh khiến anh cảm thấy sợ hãi, cả người cứ không ngừng run rẩy, bám lấy cánh tay ngạnh như thiết* của hắn liều mạng lắc đầu

"Thân thể dâm đãng của em thật đúng là phải dạy dỗ lại đấy!" Vân Tranh lạnh lùng liếc mắt nhìn Lăng Tịch, bắt đầu cởi cúc áo, bỗng nhiên thắt lưng trong tay lại 'vút' một tiếng xé gió lao đến tại bắp đùi của Lăng Tịch lưu lại dấu vết. Hoảng hốt nhìn Vân Tranh, đến cả kêu cũng không dám, nước mắt anh cứ thế tuôn ra, môi cắn chặt lại đáng thương vô cùng

(Đam mỹ) ĐIỀU GIÁO THƯ KÝ ĐẾN NGHIỆNWhere stories live. Discover now