Chương 159

908 81 0
                                    

"Trong nhà thờ có cái gì?" La Giản tò mò hỏi Đoạn Ly.

Đoạn Ly lại lắc đầu: "Tôi không nhớ rõ, tôi mơ hồ cảm thấy nơi đó là một phòng lớn trống trải, bên trong tựa hồ có một pho tượng rất lớn, còn lại liền nhớ không ra, đợi đến khi tôi lấy lại tinh thần, đã đứng ở bên ngoài nhà thờ rồi, tôi cũng không quay lại nhà thờ, mà là đi ra ngoài. Lúc này, chuyện tồi tệ đã xảy ra."

"Xảy ra chuyện gì?"

"Bọn họ đều hướng về phía tôi vây tới."

"Bọn họ? Là ai?"

Đoạn Ly gian nan hồi tưởng: "Những người đó, những người trên đường phố, những người trong nhà, những người đã bỏ qua sự tồn tại của tôi, tất cả như đột nhiên phát hiện ra tôi, mỗi một nơi tôi đi tới, bọn họ đều sẽ tụ tập về phía tôi, bọn họ tùy tay cầm các loại vũ khí, chai plastic trên mặt đất, ống thép, hay dao nhỏ, thậm chí là rác rưởi... Bọn họ ném những thứ đó về phía tôi, bọn họ truy đuổi tôi."

Đoạn Ly nói khiến La Giản cảm thấy một tia quỷ dị. Theo Đoạn Ly miêu tả, người trong thành thị kỳ quái kia, giống như bị thứ gì đó khống chế, bọn họ mỗi ngày đều lặp đi lặp lại một hành động, giống như là... giống như là luân hồi.

Đúng vậy, luân hồi, chính là loại luân hồi không ngừng tuần hoàn. Khiến La Giản không kìm lòng được hồi tưởng lại những chuyện mình đã trải qua trong mật thất trừng phạt, mật thất đem mọi âm mưu quỷ kế xâu vào trên một cái vòng, nó cũng bỏ người chơi vào trong cái vòng này, nó khiến người chơi bị vòng tròn đáng sợ này vây quanh, lặp lại không ngừng xoay vòng.

Vì thế người chơi bị vây trong 'vòng', giống như bị ngăn cách với thế giới bên ngoài, bọn họ đi không ra, cũng không lách khỏi vòng tròn này được, bọn họ bị mật thất dùng gông xiềng trói trụ, cả đời bọn họ đều không thể được giải thoát, linh hồn tiến vào luân hồi vô tận, cho dù là thống khổ hay là vui sướng.

Đoạn Ly vẫn tiếp tục kể, hắn nói: "Những người đó là người thường."

"Người thường?"

"Đúng vậy, khi những người đó vây lại, không có chút sức chiến đấu nào, dễ dàng liền bị đánh bại, khi tôi định dùng vũ khí công kích bọn họ liền nhận ra điểm này, cho nên tôi không lựa chọn tiếp tục đánh nhau cùng bọn họ, bởi vì chuyện này không có ý nghĩa, bọn họ bất quá chỉ là thi thể sống mà thôi."

Đoạn Ly nói, "Nhưng những người này đâu đâu cũng có, đi đến đâu bọn họ cũng đuổi kịp, khi tôi bị những người này bao vây, họ sẽ nói chuyện với tôi."

"Bọn họ nói cái gì?"

"Mày không thể ở đây." Đoạn Ly nói tới đây, liền nở nụ cười quỷ dị, hắn nói: "Những người đó một chữ một chữ nói ra những lời này, bọn họ đều mặt vô biểu tình, một vài người nói 'Mày', một số người nữa tiếp lời 'không thể', lại có một vài người nói 'ở đây', sau đó liền tạo thành một câu hoàn chỉnh ––– mày không thể ở đây."

"Những lời này bị bọn họ lặp lại vô số lần, mà tôi hoảng loạn không chọn đường, chạy trốn lung tung, tôi không biết mình nên đi đâu, nhưng lúc đó tôi liền có một cảm giác rất kỳ quái, nó như một dự cảm vậy, tôi cảm thấy nếu tôi tiếp tục ở lại tòa thành thị quỷ dị này, tôi cũng sẽ biến thành một người trong số họ, tôi sẽ giống bọn họ, lặp đi lặp lại một số sự tình vô nghĩa, lặp lại tới trăm lần ngàn lần vạn lần vô số lần, giống như con rối gỗ có động cơ vĩnh cửu vậy."

[Edit] Trốn thoát mật thất vô hạn - Tử GiớiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ