Chương 13

18.1K 790 40
                                    

Ngày thứ hai Chu Vũ mang giấy bút về cho Nhiếp Ân Tây, còn có một khối cao su nhỏ. Giấy là loại mà học sinh tiểu học dùng để tập viết chữ, trên mặt bìa có hình sói và dê, bút chì cũng là loại bình thường viết chữ. Thời điểm Chu Vũ đem những đồ này cho hắn, Nhiếp Ân Tây có chút kinh hỉ, tuy rằng hắn không phải họa sĩ chuyên vẽ phác họa hay kí họa, thế nhưng kiến thức cơ bản cũng không kém, thỉnh thoảng sẽ vẽ chơi một chút.

Hắn thật tâm cười sờ sờ vở: "Cảm tạ Vũ ca, em rất thích."

Chu Vũ tỉ mỉ xem phản ứng của hắn, xác định hắn là thật sự yêu thích, mặt mày cũng thư giãn lên: "Chờ em dùng hết anh lại đi mua, thuốc màu em nói, anh chạy một vòng trong thị trấn không thấy, lần sau gọi người mang."

Tâm lý Nhiếp Ân Tây có một loại cảm xúc kỳ quái lần hai dâng lên, hắn biết kinh tế Chu Vũ túng quẫn, hai người lúc thường ăn cơm đều phân ra. Buổi sáng Nhiếp Ân Tây không dậy nổi, buổi trưa Chu Vũ ở trong bếp ăn, cho nên hai người chỉ cùng nhau ăn cơm tối, có lúc sáng sớm hắn ngủ mơ mơ màng màng, thấy Chu Vũ ở trong phòng thu thập bữa trưa, cơ hồ chỉ là hai ba cái bánh cao lương cùng một bình nước sôi lớn. Nhưng gã cực lực cung cấp cho Nhiếp Ân Tây đồ ăn tốt nhất, tuy rằng đối với Nhiếp Ân Tây thì không đáng giá được nhắc tới.

Vô số việc nhỏ không đáng kể một chút lại một chút khiến tâm lý Nhiếp Ân Tây lên men, làm cho hắn vốn tâm ngũ vị tạp trần càng thêm mấy phần đắng cay ngọt bùi lẫn lộn, thân ảnh Chu Vũ ở trong lòng hắn càng ngày càng mơ hồ, làm cho hắn một chút cũng nhìn không rõ ràng.

Nhiếp Ân Tây khe khẽ lắc đầu: "Không có chuyện gì, dùng thuốc màu vẽ rất phiền phức, nhất thời không chuẩn bị đủ đồ cũng không tiện vẽ."

Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Chu Vũ, đối phương cũng đang cúi đầu nghiêm túc nhìn hắn, lông mi vừa dài vừa dày, lợp nơi mi mắt thành một bóng râm mơ hồ. Nhiếp Ân Tây tâm trạng hơi động, ôm cổ gã kéo xuống, ngậm môi trên Chu Vũ.

Chu Vũ sửng sốt một chút lập tức thành thục ngăn chặn thân thể đơn bạc của đối phương, lè lưỡi cùng đối phương quấn quýt.

Gã thậm chí vô sự tự thông học cách làm sao lưu lại vết tích trên người Nhiếp Ân Tây. Nhiếp Ân Tây đoán gã ngay cả " dấu hôn" cũng không biết là gì, có đêm Chu Vũ vừa mới phóng thích xong, cấp thiết hôn hắn, đem miệng Nhiếp Ân Tây đều cắn phá, liền bao hàm dục vọng mãnh liệt thuận theo cằm hắn một đường hút liếm, ở trên xương quai xanh và cổ của hắn lưu lại không ít vết tích phiến tình.  Ngày hôm sau thời điểm rời giường Chu Vũ lúng túng không nói một tiếng với Nhiếp Ân Tây liền bỏ chạy, buổi trưa đưa cơm cho hắn đôi mắt không ngừng đảo loạn, không dám nhìn trên cổ Nhiếp Ân Tây dấu hôn xanh xanh tím tím.

Tối đến gã ôm lấy Nhiếp Ân Tây nghiêm túc nói xin lỗi, nói mình lần sau sẽ không như vậy nữa, hỏi Nhiếp Ân Tây có đau không, có cần mời thầy lang không.

Nhiếp Ân Tây không nhịn được, phì một tiếng bật cười, không nói hai lời cắn cằm Chu Vũ, cũng cho gã một dâu tây.

Ở lâu trong tối, Nhiếp Ân Tây dĩ nhiên cũng sẽ vì chút hiểu lầm ấu trĩ này mà thoải mái cười to.

Chu Vũ rõ ràng không đau, trái lại càng làm trầm trọng lên, gã khát cầu tất cả của Nhiếp Ân Tây, hận không thể đem đối phương ăn vào bụng, bây giờ xem ra ở trên người đối phương để lại chút vết tích mặc dù không thể thỏa mãn nhưng cũng có thể giải chút khát trong lòng gã.

Tôi cư nhiên bị một tên nông dân cưỡng gianWhere stories live. Discover now