Chương 77: Đao kiếm ước hẹn (4)

1.7K 142 11
                                    

Editor: Gấu Lam

Bên trong hôn hôn trầm trầm, Tiếu Thanh Sơn cảm thấy thân thể của chính mình nhẹ hẫng, một đôi tay ôm xương bả vai của hắn cùng chân , ôm hắn không nhanh không chậm đi trong đại điện.

Sau đó, thân thể  thả xuống, da thịt chạm được tơ lụa bóng loáng nhu thuận, giường hơi lạnh, người bên cạnh nhiều ấm áp dễ chịu hơn nhiều.

Nam nhân ôm eo hắn, lòng bàn tay nóng rực.

Ánh đèn tắt, gian phòng trở về với hắc ám, huân hương nhàn nhạt  từ lư hương bay ra, hương vị nhạt, ôn hòa ung dung.

Rất nhanh, hắn rơi vào giấc ngủ sâu ——

Ba.

Một thanh trường kiếm rơi xuống đất, ngay khi tát vào nước lạnh đỏ đậm cấp tốc biến mất, nó liền khôi phục thành dáng dấp đen nhánh.

Nam nhân nắm lấy tay của hắn, lực đạo trong tay rất lớn, vững chắc như kìm sắt , làm cho hắn không có cách nào tránh ra.

"Ngươi đang đúc kiếm."

Nam nhân trầm giọng nói, trong tròng mắt đen hiện ra màu đỏ thẫm như máu.

Hắn biết, nam nhân tức giận.

Từ khi đại điển hợp tịch trăm năm qua, thân là nhị thành chủ Thiên Cương thành, hắn chưa từng vì thành làm qua bất luận một chuyện gì, cũng không có vì nam nhân đi làm chút chuyện.

Hắn chỉ đúc kiếm.

Ngay cả hôm nay, khi nguy cấp, Thiên Cương thành cùng chính đạo giao chiến ba tháng, khói lửa ngập trời, nam nhân bận rộn sứt đầu mẻ trán, hắn còn đang đúc kiếm.

Giống như kiếm si , bỏ vợ bỏ con, đem tâm huyết một đời rót vào trong kiếm, hắn cũng đem hơi tàn tính mạng kéo dài dâng hiến cho Chú Kiếm đài.

Không có nguyên nhân.

Hắn không biết chính mình vì sao đúc kiếm, chỉ biết đây là việc hắn không thể không làm , đây là ràng buộc trời sinh khắc vào trong xương tủy.

Hết ngày dài lại đêm thâu, vô luận phong sương mưa tuyết, ánh lửa từ Chú Kiếm đài vẫn sáng tỏ , bất diệt.

 Ống tay áo màu đen đảo qua, kim văn như rồng  rít gào,đèn lưu ly trên bàn đá bùm bùm rơi xuống đất, mảnh vỡ óng ánh long lanh, dưới chiếu sáng chảy xuôi bảy màu.

Hắn bị đặt ở trên bàn đá, lưng dán vào mặt đá băng lãnh, vài sợi tóc đen kề sát ở trên khuôn mặt của hắn, chậm rãi trượt xuống, rơi ở trên hõm vai.

Thanh âm ma sát huyên náo, hơi lạnh chạm vào xương quai xanh của hắn.

Hắn co rúm một chút.

Ánh lửa chiếu lên trên mặt của hắn, trong con ngươi nhạt màu là lửa trong lò  , màu đỏ bao vây lấy màu xanh lam , đột nhiên làm hắn nhớ tới lông đuôi hoa lệ của khổng tước.

"Đừng phân tâm."

Nam nhân nhẹ nhàng vỗ vỗ mặt của hắn, tiếng nói khàn khàn, giấu diếm ngột ngạt nồng đậm.

[Khoái Xuyên]Hướng dẫn mỹ nhân phế vật nghịch tậpWhere stories live. Discover now