Stay.

7.9K 677 75
                                    

Ở lại bên anh đến hết bình minh.

Bảy giờ mười lăm phút.

Mingyu vẫn say ngủ trong chăn, vòng tay ôm người kia cả đêm lúc tỉnh dậy hẳn sẽ tê rần rất khó để cử động, nhưng có sao đâu chứ, những điều xinh đẹp cuối cùng thì dù có phải đổi bằng mười năm cuộc đời được sống, cậu vẫn mong có thể một lần làm hết cho anh.

Wonwoo nhìn người kia mắt nhắm khít, đường mày cong cong, sống mũi cao, đôi môi vô cùng đẹp. Anh quả thật yêu từng đường nét trên khuôn mặt này, yêu nhiều lắm, nhiều như những chiếc lá thu rơi đầy góc sân trường đại học ngày xưa. Thời gian chính là thứ vô tình nhất, chúng sẽ không bao giờ trở lại, thậm chí còn cuốn phăng đi những quãng đời xinh đẹp nhất của con người trở thành một cuốn phim cũ kỹ, hoài niệm, vui buồn, sầu đau, gói gọn tất cả bằng một cái tên quá khứ. Mọi thứ anh từng cùng cậu trải qua vốn dĩ đã trở thành ngăn tủ ký ức quý giá nhất mà anh luôn gìn giữ. Wonwoo đã sống ba mươi năm chỉ với một tình yêu duy nhất trong lòng.

Là những ngày trời xanh trong vắt, anh còn trẻ và Mingyu cũng thế, đơn giản thấy nắng rơi trên tóc liền có thể cùng nhau khúc khích cười thật tươi. Ở cái tuổi mà chiếc lá rơi thôi cũng làm ra được một bài thơ tình tứ, anh nhớ nó quá, giá mà năm ấy có thể đủ dũng khí để nói ra với cậu ba từ anh thương em. 

" Anh muốn em ở lại chứ? "

Giọng nói của cậu bất ngờ vang lên trên mặt gối bông mềm, làm tim anh vì vậy mà sinh hư, không chịu nghe lý trí vừa phát đi câu lệnh không muốn yếu ớt để thay vào đó là một cái gật đầu. Nhưng anh đã vượt qua bao nhiêu ngày dài đơn độc, vô cùng hiểu bản thân phải làm gì thì mới có thể yên lòng không nổi bão giông.

" Hãy xem đây là những ngày nghỉ ngơi của em, đến lúc phải trở về thì đừng vấn vương gì nữa cả. Nhé? "

Lời anh kiên định hòa cùng chút dịu dàng, Mingyu biết đây là cánh cửa cuối cùng mà anh cho phép cậu nắm lấy và mở ra. Những đớn đau của anh, những nỗi buồn của anh, cậu chưa từng biết chúng tồn tại cho đến khi chính tai nghe anh gào lên với thanh âm bất lực và dồn nén lâu ngày.

Thương anh, mãi mãi.

" Vâng, cùng anh ở Milano và tận hưởng chút bình yên. "

.

Wonwoo xin nghỉ phép, dùng thời gian buông bỏ công việc quý báu để dẫn Mingyu đi tham quan Milano.

Dẫn cậu đến nhà hát La Scala, để Mingyu thanh lọc tâm hồn mình bằng những giai điệu Opera trầm bổng. Anh vui khi thấy cậu cười, lúc cùng nhau xem nghệ sĩ biểu diễn Mingyu khẽ luồn tay nắm lấy ngón tay anh, ngại ngùng đan xen từng ngón một cho đến khi tay anh trong bàn tay cậu ấm áp dần dần. Wonwoo không phản ứng, chỉ lặng im ghi nhớ cảm giác hạnh phúc ít ỏi đó thật rõ ràng.

Anh đưa cậu đi thăm Art Gallery Brera vì biết Mingyu vô cùng yêu thích hội họa. Đôi đồng tử đen lay láy của cậu sáng hấp háy như sao, ngắm nhìn những bức tranh của các danh họa nổi tiếng rồi luôn miệng trầm trồ ngưỡng mộ. Anh lặng yên một góc, tay cầm máy chụp ảnh, khẽ chụp lại từng khoảnh khắc cậu hiện diện trước mặt anh, dáng lưng của muôn vàn nhớ thương và góc nghiêng nụ cười sáng bừng nắng ấm.

Và chúng ta đã không còn trẻ nữaWhere stories live. Discover now