Chương 1

5.2K 290 66
                                    

Tiêu Chiến nổi điên cạp một phát thật to xuống quả táo nhai ngấu nghiến, trong lòng mười phần không cam tâm. Cứ nghĩ đến cái lý do hắn bị đuổi việc của ông trưởng phòng đầu hói bụng phệ kia liền muốn xem ông ta là quả táo mà nhai đi nuốt lại mấy lần.

Tiêu Chiến năm nay sắp qua hai mươi tám tuổi, cầm trên tay mấy tấm bằng thạc sĩ tiến sĩ mà hắn liều mạng lãnh được từ một trường đại học cũng xem là có tiếng, thế nhưng không biết số hắn bị con rệp nguyền rủa ra sao, vậy mà lại hết lần này tới lần khác bị đuổi việc một cách vô cùng thần kỳ.

Lần thứ nhất sau khi tốt nghiệp, Tiêu Chiến được một công ty con mời đến làm quản lý tạm thời vì quản lý đương nhiệm bị tai nạn bất ngờ, mới nghe đã biết thời của hắn đang tới rồi. Nào ngờ sau đó quản lý chân chính kia lại xuất hiện như một vị thần, mỉm cười nói với hắn cảm ơn thời gian qua đã giúp đỡ, sau đó thì mời hắn cuốn gói xéo khỏi đó. Vì sao? Vì ông ta bị tai nạn giao thông, nhưng không phải xe hơi và xe tải như hắn nghĩ, đơn giản là bị một thằng nhóc nào đó nghịch ngợm chạy xe đạp tông trúng. Tiêu Chiến sống gần ba mươi năm, lần đầu tiên tự hỏi sao gã quản lý kia không đi về với ông bà tổ tiên luôn đi, phải chi ông ta vừa ngã xuống thì có xe tải trong lượng lớn hay mấy chiếc container vô tình đi qua thì hay biết mấy? Rốt cuộc mộng tưởng cũng chỉ là mộng tưởng, hắn bị đuổi thật, tình trạng thất nghiệp bắt đầu diễn ra.

Lần thứ hai hắn xin việc, được một công ty tiếng tăm cũng không tồi nhận vào làm... bảo vệ. Tốt thôi, làm gì cũng được, miễn là làm công ăn lương, chứ đừng bảo hắn treo mỏ thất nghiệp là được rồi. Yên ổn làm bảo vệ được mấy ngày, sau đó cớ sự lại kéo đến đầu hắn. Bởi vì ngoại hình hắn quá đạt yêu cầu, hơn nữa gương mặt tỉ lệ vàng khỏi phải bàn cãi, cười một cái còn khiến khối cô ngã rạp. Thế là tổng giám đốc của hắn bắt đầu thấy hắn không vừa mắt. Vì sao? Vì nhân viên nữ một đồng bỏ vào công quỹ của công ty thì tiếc, mua quà tặng hắn thì hào phóng vô cùng.

"Anh thì hay rồi. Trong khi nhân viên của tôi làm việc ngày đêm thì anh chỉ ngồi một chỗ cũng có thể nhận quà hàng đống."

Tiêu Chiến thấy mình oan muốn chết, mấy món quà đó hắn đều gửi trả lại chứ có nhận về nhà đâu. Hơn nữa hắn cũng đâu có ngồi một chỗ ở không, tổng giám đốc hình như không nhớ lúc ông ta bỏ quên chìa khóa nhà trong công ty, nửa đêm hắn cũng phi đến hộ tống tổng giám đốc đi lấy chìa khóa đàng hoàng. Còn bảo vệ nào có tâm với nghề hơn hắn không? Rốt cuộc, hắn lại bị đuổi, thất nghiệp lần hai.

Sau hai lần bị đuổi việc, Tiêu Chiến hoài nghi mình là người ngoài hành tinh lưu lạc xuống đây, phong thủy ở đây rõ ràng không hợp với hắn.

Lần thứ ba đi xin việc, quản lý công ty vừa nhìn thấy hắn liền nhận. Nhìn vẻ mặt 'tia trai tơ' của cô nàng, hắn liền biết lý do mình được nhận. Quả nhiên, sau đó hắn được thiên vị hơn hẳn, các đồng nghiệp khác thấy hắn cũng sẽ chỉ trỏ xì xầm. Nhưng xì xầm thì sao nào? Hắn không quan tâm, ông đây được thiên vị đấy thì sao, muốn làm gì nhau? Tiêu Chiến vênh váo được mấy ngày, quản lý lại bắt đầu có những hành vi kỳ quái với hắn. Chai nước ngọt mà hắn dành tiền lẻ suốt mấy tuần mới dám mua, vừa uống được hai ngụm nhỏ quý giá như vàng, quản lý đã đi ngang nũng nịu các thứ, sau đó cuỗm luôn chai nước đi.

[ZSWW] BẢO MẪU (ON GOING)Where stories live. Discover now