41. 𝗒

1.4K 135 9
                                    

Sáng hôm sau khi Kim Taehyung cùng Park Jimin đến chỗ làm thì đã nhìn thấy đám đông tụ tập chỗ cửa chính tập đoàn, đến gần xem có chuyện gì thì thấy Kim phu nhân cùng Yuna đang đứng ở giữa, bà Kim muốn đưa Yuna vào trong nhưng bảo vệ lại không cho phép, thậm chí không trả lời hay mở miệng nói một tiếng nào, cứ như những pho tượng sắt, dàng hàng đứng chắn ngang hết cửa. Các nhân viên thấy như vậy mới đứng lại xem vì sao đội bảo vệ lại hành động như thế, vậy là tạo thành một đám đông bu tròn quanh nơi đó. Chuyện của hôm qua chỉ duy có phòng thư ký biết, bọn họ biết điều cũng không đem ra ngoài đồn thỏi hay buôn chuyện, lỡ không may tin tức mà lọt ra khỏi cái cửa tập đoàn kia khiến chứng khoán của tập đoàn bị giảm thì chắc chỉ có nước bỏ xứ mà đi mất, với tính cách của Kim Taehyung thì sẽ làm cho họ sống không xong mà chết cũng không yên đó. Vì cái này không chỉ là tổn hại đến tập đoàn mà cũng là tổn hại đến Park Jimin mà.

Thấy Kim Taehyung đến bọn họ vội cúi đầu thay cho lời chào đồng thời cũng nhường đường cho anh cùng cậu tiến vào xem, một số người thông minh rất nhanh đã rời đi trước khi Kim Tổng kịp thấy mặt bọn họ rồi nhẹ lắm thì trừ lương, nặng thì thôi việc vì tội trễ giờ làm; bu đen bu đỏ và thậm chí còn là trước cửa chính của tập đoàn.

- Người muốn làm gì?

Kim Taehyung nhíu mày, siết chặt tay cậu trong tay cố giữ bình tĩnh để nói chuyện với mẹ mình.

Bà Kim vốn rất tinh tế, những thứ đó đều để ý ra cả.

- Muốn gì hôm qua đều đã nói, chỉ là những yêu cầu nhỏ của đấng sinh thành cũng không thực hiện được, con xem vậy mà được sao?

- Thật may đó chỉ là những yêu cầu nhỏ, ở đây đến tận hạnh phúc lớn lao của con mình mà "đấng sinh thành" cũng không chịu chúc phúc.

Kim Taehyung cứng rắn đáp lời mẹ mình, dòng họ Kim này sinh ra đã nói chuyện thẳng như ruột ngựa thế đấy, bà Kim cũng chẳng lạ gì nữa, chẳng phải chồng bà cũng y thế này còn gì?

- Ta không phải không chúc phúc cho con...

- Mà chính là muốn con từ bỏ luôn hạnh phúc của chính mình để sống như một người máy.

Kim Taehyung ngắt lời, mẹ anh từ xưa đến nay rất hay như thế, muốn tạo ra một người.

Anh hôm nay không muốn lảng tránh ánh mắt ấy của mẹ mình nữa, nhìn trực diện vào mắt của bà, không mong muốn gì hơn ngoài sự thấu hiểu.

- Bình tĩnh, từ từ thôi.

Cậu thì thầm bên cạnh anh, đủ cho Kim Taehyung và bà Kim có thể nghe được.

Thở hắt ra một hơi, Kim Taehyung tiếp tục.

- Có muốn bị đuổi hay không?

Đám đông lập tức giải tán, ở đó chỉ còn mỗi đội bảo vệ là không liên can đến vụ này.

- Người hãy về an nghỉ, đến giờ làm việc rồi.

Kim Taehyung nói xong định cùng cậu tiến vào phía trong, nhưng lại bị câu nói của Kim phu nhân "vịn" lại.

• 𝔣𝔯𝔢𝔞𝗄 𝔬𝔲𝔱Where stories live. Discover now