Chỉ là một trò đùa

2.6K 224 3
                                    

Dần vào cuối đông khí trời có phần bớt lạnh giá hơn, tuyết cũng đã ngừng rơi. Mặt trời mới ló dạng thì ám vệ báo nhìn thấy người cần tìm, ba trang nam tử phong lãng tiêu sái được dịp cưỡi ngựa tuần du. Nhưng đó là viễn cảnh của hai canh giờ trước còn hiện tại thì...

"Có ai nói cho ta biết chúng ta đang làm gì ở đây không?". Ngồi trên cành cây cao Tiêu Chiến tay ôm mặt nhịp nhịp ngón tay đần người hỏi vu vơ.

Rõ ràng là bàn trước chia hai hướng, thế nào mà giờ đây ba nam nhân gương mẫu của Đại Tề lại ngồi trên cây rình rập tướng quân phủ.

Lý Nhan Lạc tay cầm quạt che nắng, miệng thờ ơ trả lời: "Còn không phải do đệ nói không biết bắt đầu điều tra đương hoan từ đâu, lại không chịu tra hỏi Thanh phi. Bắt hoàng thượng ở lại trong cung, một hai đòi cùng bọn ta đi tìm người trước giờ còn hỏi cái gì?".

Không đợi Tiêu Chiến mở miệng, Liễu Thư Lãnh lên tiếng bênh vực y: "nếu như tra hỏi Thanh phi thì chuyện hậu cung liên quan chất cấm sẽ bị truyền ra, ảnh hưởng không nhỏ đến hoàng thất, lại nói nếu không tra ra được gì Tần tướng quân nhất định sẽ không im hơi lặng tiếng. Còn việc hoàng thượng ở lại trong cung đề phòng nội loạn, nếu chúng ta có bắt trắc gì cũng có người chi viện, hoàng hậu là nghĩ cho đại cuộc, Lý công tử đừng trách người".

"Quả không hổ danh là nhi tử Liễu thượng thư, nghe một hiểu mười mà, chúng ta không ở trong cung huynh gọi tên ta được rồi không cần câu nệ tiểu tiết".

Tiêu Chiến tặc lưỡi tán thưởng, vẻ mặt cảm kích hướng Liễu Thư Lãnh nói xong quay sang liếc Lý Nhan Lạc ghét bỏ: "Lạc Lạc huynh nghe đi, đây mới là tiếng người nói đó a!".

Lý Nhan Lạc phớt lờ lời châm chọc của y, rồi như phát hiện gì đó đột nhiên gập cây quạt trong tay nhỏ giọng: "hai người mau xem nữ nhân kia không phải là Thanh phi sao?".

Tiêu Chiến phóng tầm mắt theo hướng nhìn của Lý Nhan Lạc, đầu nghiêng nhẹ gãi cằm hoài nghi: "sao Tần Thanh Y lại có mặt ở đây? Đã vậy còn mặc áo choàng đen che mặt lén la lén lút đi ra từ cửa sau".

Ba người quyết định theo sau nữ nhân kia, đi được đoạn khá xa đến một khu rừng hoang thì mất dấu, cảm giác chẳng lành xuất hiện Liễu Thư Lãnh cảnh giác nói khẽ: "ta cảm thấy nữ nhân kia cố tình dụ chúng ta đến đây".

Nào có cần ba người đoán già đoán non, ngay tức khắc một giọng nữ nhân trong trẻo vang vọng cả khu rừng: "không phải các ngươi đang muốn tìm ta sao?!".

Nữ nhân khoác áo choàng đen đứng cách ba người không xa đưa tay tháo lớp mặt nạ da người trên mặt, cùng lúc đám người hơn hai mươi tên cao to bao vây xung quanh. Lý Nhan Lạc siết chặt cây quạt trong tay nghiến răng nói nhỏ: "chết tiệt! Trúng kế rồi".

"Nô tỳ Đại Nha tham kiến hoàng hậu, Thư phi và cả Lý thị vệ". Đại Nha ngữ điệu khiêu khích đầy ác ý hướng ba người làm động tác hành lễ.

Tiêu Chiến nhìn xung quanh một lượt thầm đánh giá 'nếu luận công phu bọn ta còn có cơ may thoát thân, nhưng với tình thế thể lực chênh lệch nhiều như vậy xem ra lần này phải chịu thiệt rồi', y bước tới phía trước khí thế lên giọng: "chắc ngươi không phải dụ bọn ta đến đây để thỉnh an đâu ha? Ta hỏi ngươi tại sao muốn gây hoài nghi cho Liễu gia, lại còn gài bẫy Liễu Thư Lãnh? Nói đi!".

[Bác - Chiến] Nam Hậu Vô LạiTahanan ng mga kuwento. Tumuklas ngayon