[21+] Thỏ mặc tạp dề hồng

4.8K 132 9
                                    

Tiêu Chiến cảm thấy hạ thân của mình nóng rực. Đôi tay cầm đũa bất giác run lên. Hơi thở tự khắc không kìm chế được nữa

Bên dưới nơi tiểu huyệt, hai ngón tay của Vương Nhất Bác đã được thấm đẫm thứ gel màu trắng đục nhớp nháp bắt đầu dò xét.

"Anh đang nấu ăn mà" – Tiêu Chiến buông dần đôi đũa ra, hai tay nắm chặt vào thành bàn bếp

"Bảo bảo với bộ đồ này mà anh còn dám nói là nấu ăn sao? Rõ ràng là đang câu dẫn em"

"Anh… anh… Chẳng phải bộ đồ này là em đưa anh mặc sao?"

"Bảo bảo ngoan. Nhưng thực sự đằng sau này quá hấp dẫn rồi….."

Bộ đồ mà Tiêu Chiến đang mặc quả thực không thể gọi là một bộ đồ theo nghĩa đen được. Nỏ chỉ là tấm tạp dề màu hồng ngắn đến ngang đùi, rõ ràng chỉ có thể che chắn phần thân trước, thân sau cứ thế mà buông thả, hớ hênh. Thêm nữa, quần trong của bộ đồ này đáng nhẽ là một cái quần nhún cùng màu nhưng Vương Nhất Bác đã nhanh chóng đổi nó thành một cái quần dây với nhúm đuôi thỏ ở phía sau

Vậy nên, cảnh tượng trước mắt là món thịt thỏ đang tự nấu mình mới đúng.

Vương Nhất Bác ghé sát thân mình vào người Tiêu Chiến, chiếc lưỡi nhanh chóng tìm được đôi tai nhạy cảm của bảo bảo rồi cứ thế mà quấn quýt lấy nó. Bên dưới, hai ngón tay đã dần dần tiến được vào tiểu huyệt non mềm, ấm nóng kia.
Tiêu Chiến khẽ rùng mình. Phản ứng đầu tiên của cơ thể là  co lại đặc biệt là phần phía sau. Hai trái đào lớn cứ thế mà ép sát vào nhau khiến cho ngón tay của Vương Nhất Bác muốn cựa mình cũng khó

"Là anh đang muốn giữ nguyên tư thế này phải không? Em còn chưa tiến vào hẳn nữa mà"

"Không…. Không…. Không phải vậy đâu… Nhất Bác"

Tiêu Chiến cố thả lỏng mình hơn, nhẹ nhàng tách chân sang hai bên một chút, vừa khơi thông cho chính mình, vừa có thể đẩy nhanh được tiến độ của quá trình này. Tiêu Chiến lâu nay đã hiểu tính khí của Vương Nhất Bác.

Chuyện gì cũng có thể nhanh chóng trừ cái chuyện mây mưa này ra. Đã bắt đầu thì rất lâu mới có thể kết thúc được. Mỗi lần như vậy, eo, hông, chân của Tiêu Chiến đều có thể nói là rời rã. Nhưng thứ này vốn là điều đặc biệt, rõ ràng mệt mỏi đau nhức như vậy nhưng càng làm lại càng ham muốn.

Vương Nhất Bác nhếch cao khóe miệng hơn, đoạn lại đẩy một bên chân của Tiêu Chiến gác lên thành bàn bếp. Cậu hơi cúi người, quan sát nơi tiểu huyệt đang phập phồng của anh

Tiêu Chiến hơi xấu hổ, muốn đưa tay ra sau cố che đi nơi đó nhưng lại bị Vương Nhất Bác giữ lại
"Không được. Nó thuộc về em rồi, sao em không thể ngắm nhìn nó?"

Hai tai Tiêu Chiến đỏ rực, cố với ra sau kéo lây túm đuôi thỏ che lại nơi đó rồi khẽ nói
"Anh muốn che lại…. "đoạn lại bất giác "Hức hức " lên mấy tiếng

Vương Nhất Bác đánh nhẹ vào tay Tiêu Chiến rồi vươn người với lấy sợi ruy bằng ban nãy bọc gói quà siết chặt lấy hai tay Tiêu Chiến ở phía sau

"Vương Nhất Bác, em rốt cuộc tính làm gì anh vậy? Mau tháo ra cho anh"

"Buộc nơ vậy rồi bây giờ anh mới đích thị là quà của em "– Kết thúc câu nói cũng là lúc Vương Nhất Bác làm tới, đưa tới đưa lui hai ngón tay của mình vào tiểu huyệt đã bắt đầu ướt kia. Động tác giả giao hợp này cùng với tư thế đặc biệt của Tiêu Chiến khiến cho nơi đó chẳng mấy chốc mà ướt đẫm.

[BJYX] [H văn] Cún Con là tuyệt nhấtWhere stories live. Discover now