CHƯƠNG 8

1.1K 48 4
                                    

Mùa đông lạnh lẽo đã tàn. Mùa xuân ấm áp đã qua . . . Thoáng chốc Chấn Nhu đã ở đây được 1 năm 6 tháng rồi. Suốt khoảng thời gian dài đó cậu đã không phải là Chấn Nhu mà là Khả Nam.

" Khả Nam à! Vài tháng tới anh sẽ không về . Em ở nhà nhớ ngoan nha "

Hàn Dư dịu dàng xoa tóc Chấn Nhu. Cậu ngoan ngoãn gật đầu, hắn cũng yên tâm rời đi.

Khi Hàn Dư rời khỏi cửa thì cũng là lúc Chấn Nhu quay lại là chính bản thân mình. Cậu gỡ mắt kính xuống, chỉnh lại tóc và rời khỏi biệt thự. Chấn Nhu đi đến chỗ mẹ cậu đang ở, chỉ khi ở bên bà thì cậu mới được gọi là Chấn Nhu

" Mẹ dạo này có ngủ đủ giấc không? Có muốn ăn món gì không? "

Cậu nhìn bà lo lắng, bà cũng cười nhẹ xoa tóc con trai mình.

" Mẹ cảm thấy rất may mắn vì năm đó đã không bỏ con. Để giờ đây mẹ đã có thể có được một đứa trẻ đáng yêu và hiếu thảo "

Bà hôn lên má Chấn Nhu. Từ lúc bé cho đến tận bây giờ Chấn Nhu luôn luôn ngoan ngoãn nghe lời bà, cậu cũng rất hiếu thảo. Năm 9 tuổi, khi cậu được một thương gia tốt bụng cho vài ổ bánh mì thì cậu đã không ăn mà giấu chúng đi. Sau đó thì Chấn Nhu lén lút mang cho bà ăn còn nói là đã ăn rất nhiều rồi nhưng đứa trẻ thì làm sau giấu được đôi mắt của người lớn. Miệng Chấn Nhu lúc đó bảo không đói nhưng bụng lại cồn cào kiu lên âm thanh rọt rọt. Vậy là hai mẹ con lúc đó chia nhau mỗi người một nửa.

Trở lại hiện tại thì Chấn Nhu vẫn luôn hiếu thảo như ngày bé. Cậu khi có ngày rảnh sẽ không muộn 1 phút 1 giây nào mà đến thăm bà. Chấn Nhu còn mua rất nhiều đồ bổ cho bà ăn, còn dẫn bà đi tản bộ để tinh thần sảng khoái hơn .

" Mẹ dạo này đã thấy khoẻ hơn chưa? "

Cậu bóp bóp vai bà, bà cười tươi.

" Mẹ khoẻ hơn rồi! Con không cần phải lo lắng đâu . Với cả cũng trễ rồi con nên về nghỉ ngơi sớm đi! "

Bà vỗ vai Chấn Nhu an ủi để cậu yên lòng quay về. Chấn Nhu cũng vâng lời bà trở về nhưng . . . Bản thân Chấn Nhu sẽ không bao giờ biết được đây là lần cuối cùng cậu được gặp mẹ của mình.

Chiều tối ấy vệ sĩ vẫn như mọi khi đem thuốc đến cho bà nhưng không may anh ta đã làm rơi mất một viên

" Chết . . Đi lấy một viên bù vào vậy! "

Kẻ đó đã lấy đại một viên thuốc trong chiếc hộp đỏ nhưng lại không hề xem tên thuốc. Vệ sĩ ấy vẫn bình thản đem thuốc đến cho bà, bà thì vẫn thản nhiên uống thuốc. Sau đó bà nhắm nhẹ mắt chìm vào giấc mộng . . . Một giấc mộng mà không bao giờ có thể tỉnh dậy.

Viên thuốc đỏ đó là viên thuốc độc mà ngày trước Hàn Dư sai người bỏ vào để trừng phạt Chấn Nhu. Chỉ cần uống một viên hôm nay ngày mai thì uống viên thuốc màu xanh sẽ không thể gây chết được. Hắn lúc ấy làm vậy vì muốn hâm doạ cậu. Nhưng chính vì sai sót của tên vệ sĩ đêm nay mà bà đã uống hai viên thuốc độc. Cũng chính vì độc thấm thấu vào người mà không có thuốc giải nên bà đã không thể qua khỏi. Đêm đen đó là một đêm đen giá lạnh . . .

[ Boylove ] Song Sắt Tình Yêu (Hoàn)Όπου ζουν οι ιστορίες. Ανακάλυψε τώρα