Chương 43: Thanh âm

2.5K 87 11
                                    

Cám ơn Hina đã gửi cho mình bản QT có chương này nheee... :D

----

Đại học B thành là một đại học rất có tiếng ở thành B, bất luận là khuôn viên nhà trường hay là thiết bị trường học hoặc là đội ngũ lão sư, thì Đại học B thành cũng coi một trường đứng hàng top đầu trong tất cả các trường đại học cao đẳng. Lúc còn học phổ thông, Đại học B thành cũng từng là mục tiêu sau khi thi tốt nghiệp của Lăng Giản, đáng tiếc sau đó, lại không thích ngành nào trong đấy, thành ra cũng chỉ có thể nghe lời mẹ vào Trung y viện làm sinh viên. Đồng thời cũng phát huy được thiên phú y học, mặc dù ban đầu không thích nó.

     Bởi vì Lăng Giản dậy quá muộn, đợi đến khi nàng dùng tốc độ rùa bò mà đến được trước cổng Đại học B thành, đồng hồ hiển thị trên điện thoại đã hiện 11 giờ 45 trưa. Nàng đậu chiếc BMW đỏ vào trong bãi đỗ xe, kéo lê thân thể lười biếng tiến vào sân trường. Nàng cũng không phải là cố ý muốn bày ra một bộ tư thái tùng tùng khoa khoa, nhưng thật sự là bởi vì hôm qua tiêu hao quá nhiều thể lực, hơn nữa mới ngủ có mấy tiếng đã bị mẹ bắt thức dậy, làm cho Lăng Giản thần ngủ này hiện tại chỉ có một hy vọng duy nhất, đó chính là ôm một cái gối đầu mềm mại sau đó ngủ đến thiên hôn địa ám.

‘A! Rốt cuộc ở nơi nào a!!!’ Lăng Giản phát điên, trước kia cũng đã biết sân trường đại học rất lớn, muốn đến khu lầu nào để học thì cũng phải theo chỉ dẫn của bảng chỉ đường. Nhưng so sánh với Trung y viện, Lăng Giản cảm thấy sân trường của Đại học B thành còn lớn hơn cả lời đồn. Nàng cũng đã đi lâu như vậy rồi, trừ vị chỉ của bảng chỉ dẫn ở hướng Đông ra thì, ở nơi đó ngay cả nửa điểm bóng dáng cũng không phát hiện được. Cũng muốn hỏi thăm người khác, nhưng bây giờ cơ hồ mọi sinh viên đều trở về phòng để ngủ trưa hoặc là đi đâu đó ăn rồi, có ai giống như nàng, ‘tản bộ’ vào lúc mặt trời mọc thẳng trên đỉnh đầu?!

     Dự định gọi điện thoại cho Thiện cô nương, để nàng đến đón là tốt rồi! Lăng Giản rất không có tiền đồ, nàng ngồi xuống một băng ghế gỗ ở trên sân cỏ, thuận tiện lấy điện thoại ra gọi cho Thiện Tuyết Nhu. Nếu cứ tìm mãi không thấy đích như vậy, nàng sợ nàng từ phát điên trong nháy mắt sẽ biến thành hỏng cả người mất thôi.

    ‘Các đồng học, buổi trưa hảo, hôm nay là… ’ Thời điểm Lăng Giản đã tìm ra số Thiện Tuyết Nhu trong danh bạ, thì một thanh âm mềm mại mà tươi mát truyền vào trong tai Lăng Giản. Nàng ngẩng đầu, lúc này mới phát hiện âm thanh này phát ra từ dãy lầu đối diện.

     Là Thiện cô nương đi. Lăng Giản khép hờ mắt hưởng thụ cơn gió nhè nhẹ thổi đến, không thể không thừa nhận, thanh âm Thiện Tuyết Nhu rất trong trẻo, giống như là nước suối trong vắt, vào một buổi trưa nóng bức thế này mà thính giả lại cảm thấy một tia thư thích. Nghe thanh âm của nàng, nghe cố sự nàng kể, cũng như nghe thấy tiếng cười nhàn nhạt của nàng. Như vậy ôn nhu, làm cho người ta cảm thấy nhu uyển mi mắt giờ phút này của nàng, tựa như tiểu thư…, …, đều là vui vẻ đầy nhu hòa, trong sáng.

     Dần dần, Lăng Giản cũng bình tĩnh lại trong thanh âm của Thiện Tuyết Nhu. Mới nãy phát điên; mới nãy không còn bình tĩnh được, đều biến mất ở trong cố sự đạm mà không chán của nàng, tạo thành cơn gió thổi qua gương mặt Lăng Giản. Nàng cứ như vậy mà ngồi nghe trên băng ghế gỗ, thỉnh thoảng có sinh viên đi ngang qua, mà nàng cũng quên luôn chuyện hỏi thăm nơi nàng cần tìm. Cho đến khi, phát thanh buổi trưa vườn trường gần kết thúc, Lăng Giản nghe thấy trong giọng nói của Thiện Tuyết Nhu khi nói hẹn gặp lại mọi người vào lần sau có chút mất mát, cũng nghe trong đó xen lẫn một tiếng thở dài. Mất mát? Mất mát gì chứ? Lăng Giản không hiểu, nàng đứng dậy phủi phủi mông, tiếp tục đi đến địa phương mà bảng chỉ dẫn đã chỉ.

[BHTT] [Edit] Hồng bài thái giám ・ Tục - Nam Mệnh VũWhere stories live. Discover now