Chương 12

10.7K 67 2
                                    

Quay chụp tình sắc, bị gian phu xoa vú banh lồn, trước màn ảnh cơ khát liếm dương vật thô to, trong miệng đều là tinh dịch tanh nùng thuộc về gian phu.

Trong thời gian du lịch An Hàn mỗi ngày đều cùng Trịnh Tuân Nghiêu yêu đương vụng trộm.

Đương nhiên cậu biểu hiện ra ngoài đều là một bộ dáng bị bắt buộc, mà cậu cùng Cố Trạch Dương làm tình cũng càng ngày càng thoải mái, hiện tại bạn trai đã ở chỉ đạo của cậu, biết điểm sướng là gì, biết cọ xát thế nào có thể làm cậu càng thoải mái.

An Hàn cố tình dẫn đường vị hôn phu, gia tăng khoái cảm khi làm tình, lại ở trên giường nói một ít từ ngữ dâm đãng, cùng bộ dáng thanh thuần bình thường tương phản cực lớn, chọc Cố Trạch Dương mỗi lần làm tình đều hưng phấn không thôi.

Sau khi kết thúc du lịch ba người lại lái xe trở về, có một đoạn thời gian thật dài không có nhìn thấy Cố Thanh Vân, An Hàn phát hiện mình lại còn có chút nhớ hắn, nhớ tới hắn mang cho thân thể của mình tư vị sảng khoái như thế nào.

Trong ba nam nhân, Cố Thanh Vân xem như làm tình tốt nhất, kỹ xảo mười phần, chỉ đơn giản thọc vào rút ra cũng có thể đem cậu làm cao trào liên tục.

Trịnh Tuân Nghiêu là có sẵn thiên phú, kinh nghiệm tuy rằng không nhiều lắm, nhưng là tốc độ nhanh mạnh mẽ, Cố Trạch Dương tiền vốn còn tính có thể, nhưng là kỹ xảo không tốt, cần phải dẫn đường mới có thể chậm rãi hiểu ra.

Ba nam nhân đều có ưu điểm riêng, hoặc là bị động hoặc là chủ động, đã chậm rãi đem thân thể An Hàn dạy dỗ không rời được nam nhân.

Đi học một khoảng thời gian, Trịnh Tuân Nghiêu ước chừng bận rộn, An Hàn cũng tìm không thấy cơ hội cùng y yêu đương vụng trộm, thân thể rất cơ khát,sau một đoạn thời gian lại có chút khó chịu.

Cậu có chút do dự có nên câu dẫn vị hôn phu cũng tới thao thư huyệt của mình, nhưng lại cảm thấy thời cơ còn chưa tới, liền từ bỏ, cho nên lúc Trịnh Tuân Nghiêu đưa ra lời mời muốn chụp cho cậu một bộ ảnh, cậu biết lần này là một cơ hội.

Cố Trạch Dương người lớn lên anh tuấn, lại ngoài ý muốn không quá thích chụp ảnh, từ nhỏ đến lớn ảnh chụp không nhiều, An Hàn kêu hắn đi cùng, hắn lại không muốn đi, "Hàn Hàn, buổi chiều anh còn có một trận bóng đá, em đi một mình cũng có thể mà. Trịnh Tuân Nghiêu chụp ảnh kỹ thuật rất tốt, có y an bài em cứ yên tâm đi, đừng thẹn thùng. Anh chờ ảnh chụp siêu siêu đẹp của em."

An Hàn bất đắc dĩ gật đầu đáp ứng, nỗ lực xem nhẹ một tia vui sướng ở đáy lòng. Cậu một mình ngồi xe buýt đến địa chỉ kia.

Đến nơi mới phát hiện nơi này là một địa phương tương đối hẻo lánh, phòng làm việc là ở trong một toà nhà ba tầng, chủ yếu chụp chân dung cá nhân, bản mẫu ảnh chụp nhìn cũng không tệ lắm.

An Hàn đã rất lâu rồi cũng không có nhìn thấy Trịnh Tuân Nghiêu, giờ phút này nhìn thấy y, thân thể đều hơi hơi run lên một chút, ánh mắt cũng có chút trốn tránh, "Đã lâu không gặp."

Trịnh Tuân Nghiêu thưởng thức camera, nhìn lướt qua trên dưới toàn thân cậu, An Hàn mặc quần áo phong cách rất đơn giản, sơ mi trắng quần jean màu trắng giày thể thao.

(EDIT|NTR|SONGTINH|CAOH) Hào Môn Diễm Thê Kde žijí příběhy. Začni objevovat