Chương 23: Khước

5.4K 256 7
                                    



Tôi ngồi gục ở nơi cầu thang đó rất lâu.
Phải mất một lúc tôi mới dần xốc lại chút tinh thần đứng dậy quay vào trước cửa phòng bệnh, tôi đưa mắt nhìn vào trong, y tá đang thay thuốc cho mẹ tôi. Tới khi họ rời đi hết tôi mới từ từ bước vào, tôi đi đến cạnh mẹ, nhìn mẹ nằm im ở đó, lòng tôi lại nhói lên.
Tôi quỳ xuống bên giường mẹ, nắm lấy bàn tay nhăn nheo gây guộc của mẹ.

" Mẹ ơi... con đã về rồi.. "

" Xin lỗi mẹ... là con bất hiếu... con xin lỗi mẹ... "


" Kình nhi... " giọng nói yếu ớt của mẹ cất lên.

"Mẹ!... " tôi ngước lên thấy mẹ dần mở mắt nhìn tôi.


" Kình nhi.. con về rồi đó.. hả con.. "


" Con đây, con ở đây rồi mẹ ơi... " tôi ôm lấy tay mẹ hôn lên.



" Mẹ nhớ Kình nhi của mẹ... sao mà.. con đi lâu quá vậy con.. "


" Xin lỗi mẹ... con trai bất hiếu, lúc mẹ cần nhất thì con lại không ở bên... con đáng chết lắm... " giọng tôi run lên.


" Thôi nào... A Kình về là mẹ vui rồi. Đợi khi khoẻ lại.. mẹ nấu canh củ sen cho A Kình ăn.. nhé... "


" Dạ... con thèm lắm.. mẹ mau khoẻ rồi nấu cho con ăn nha mẹ... "

" Ừm.. ừm. Mà.. A Chấn đâu rồi con? "



Tôi sững người.


" Sao mẹ lại hỏi cậu ta? "



" À.. Thì là, A Chấn đã chăm sóc mẹ cả tháng nay ở đây mà... Nay con về.. mẹ tưởng con phải đi cùng A Chấn luôn chứ? Thằng bé đâu rồi con.. "


Hắn ta.. là người chăm sóc mẹ tôi suốt thời gian qua sao?



" Dạ... cậu ta có việc bận rồi, nên từ nay chỉ có con chăm sóc mẹ thôi. "



" Ừm... gần đây.. lần nào mẹ thấy thằng bé cũng nom nó xanh xao tiều tuỵ lắm.. Thằng bé rất tốt... rất tốt.. khụ.... "


" Thôi mẹ nghỉ ngơi giữ sức... con sẽ đi mua đồ ăn cho mẹ nhé... "

" Ừm... ừm... " mẹ từ từ nhắm mắt rồi cứ thế thiếp đi rất nhanh.

Tôi lặng người nhìn mẹ nằm đó. Mẹ gầy đi nhiều quá.
Mẹ phải mau khoẻ nhé, còn nấu cơm cho con ăn nữa chứ... Tôi cúi đầu hôn lên trán mẹ rồi đứng dậy rời đi.

Tôi trở về nhà tắm rửa thay đồ, mua đại hộp cơm ăn dằn bụng rồi dọn dẹp sơ qua nhà cửa. Tôi gói ghém những vật dụng cần thiết bỏ vào balo rồi quay lại bệnh viện chăm sóc mẹ.


Gần một tuần thấm thoắt trôi qua, sức khoẻ của mẹ tôi không hề khá lên, nếu không muốn nói là đang dần tệ đi. Mẹ thường xuyên phải vào phòng hồi sức cấp cứu vì đột ngột suy hô hấp, cho đến nay đa phần thời gian mẹ tôi đều hôn mê sâu. Cả ăn uống cũng không còn tự chủ được mà phải truyền dinh dưỡng.
Vậy ra lời bác sĩ nói là thật rồi sao, mẹ tôi sẽ không qua khỏi... Chỉ nghĩ tới thôi là tim tôi lại thắt lên từng hồi. Tôi không biết phải đối mặt với chuyện này như thế nào nữa.

[ĐAM MỸ 18+] THỐNG TRỊ (Hoàn)Donde viven las historias. Descúbrelo ahora