Chương 11

1.8K 208 57
                                    

Vừa cầm màu lên tô tô vài chỗ thì Chính Quốc nghe được tiếng động cơ xe, hình như là trước cổng nhà. Còn nghe được cả âm thanh của cánh cổng lạch cạch, tất thảy như xé tan sự tĩnh lặng trong đêm khuya thanh vắng.

Chính Quốc nghe thấy vậy liền chạy ra xem thử, mở cửa lớn và bật hết đèn lên. Cậu nhíu mắt lại nhìn thử thì thấy Trí Mân cùng Thái Hanh đứng trước đó. Vội vàng đến mức quên xỏ cả dép, thân nhỏ nhanh chóng chạy thẳng ra rồi cầm lấy chìa khoá mở cổng cho hai người.

"Thái Hanh say quá, cậu ta cứ uống miết. Giờ tôi mới chở về được"

Hắn say đến nỗi không thể đứng vững, chỉ có thể chèn ép cái thân của Trí Mân để làm điểm tựa. Hại anh đến muốn thở cũng không được.

"Quốc phụ tôi dìu cậu ta vào nhà đi"

"Anh cứ về đi, để Thái Hanh đây tôi lo được rồi"

Chính Quốc cảm thấy hai người đã làm phiền Trí Mân quá nhiều, cãi nhau xong làm cực người ta. Nên cậu quyết định bản thân sẽ tự mình đưa Thái Hanh vào phòng rồi lo cho hắn, trả lại tự do cho cơ thể của anh để anh còn về.

Trí Mân dìu Thái Hanh vòng tay qua cổ Chính Quốc, vì nhỏ con hơn hắn nên cậu đỡ hắn trông rất cồng kềnh. Nhưng anh bảo để anh giúp thì Quốc không chịu nên đành về, trước khi lên xe Trí Mân còn nán lại một chút rồi nói với cậu.

"Thái Hanh đôi khi suy nghĩ cũng nông cạn, nó cũng tới đường cùng quá nên mới làm vậy. Quốc đừng trách nó, giờ nó đang hối hận lắm. Mong hai người sớm làm lành rồi hạnh phúc nhé. Chào Quốc tôi về"

Trí Mân chỉ nói vậy rồi cười với cậu sau đó lên xe rồi chạy mất hút. Chính Quốc khó khăn lắm mới vừa đỡ hắn vừa đóng cổng, đóng cửa rồi tắt đèn. Dìu hắn về lại phòng ngủ và đặt hắn xuống giường.

Mới vậy thôi mà Chính Quốc thở không ra hơi, đã vậy còn tưởng xương mình sắp gãy đến nơi. Nhìn xuống người đàn ông năm trên giường, vẫn mặc bộ đồ ngủ hôm qua, mặt đỏ au vì say và cơ thể nồng nặc mùi rượu làm cậu khẽ nhíu mày.

Chính Quốc sắn tay áo lên rồi mở cửa ra nhà sau, kiếm cái chậu, cái khăn với miếng nước ấm vào lau người cho hắn.

Vắt cái khăn cho khô, Chính Quốc đem lau từ mặt tới cổ cho Thái Hanh. Tay còn cởi cúc áo lau vào trong người rồi thay cho hắn bộ đồ khác. Quay qua quay lại một hồi cũng xong, đồng hồ con lắc cũng vừa chỉ mười hai giờ đêm.

Khi đã xong xuôi, Chính Quốc ngồi ngắm Thái Hanh ngủ. Ngón tay trắng xinh di chuyển lên khuôn mặt anh tú của hắn, mắt phượng mũi cao môi mỏng và xương quai hàm sắc bén. Vẻ ngoài đẹp trai này lúc nào cũng khiến trái tim cậu đập loạn, mỗi ngày đều yêu thương.

"Đẹp trai mà xấu tính"

Phải, hắn xấu tính lắm. Không biết nghĩ cho cảm xúc của cậu mà chỉ biết nghĩ cho cái thân của mình, nghĩ rằng chỉ có hắn biết đau. Giận quá nên Chính Quốc đánh vào mặt hắn một cái, vừa đánh xong lại thấy thương nên dùng tay xoa xoa rồi gửi lên đó một chiếc hôn.

taekook | Đốc tờ có nhà không? Phần IIOnde histórias criam vida. Descubra agora