Đơn Hàng Qua Nhiều Đơn Vị

649 39 0
                                    

"Ơ, cô Song!"

Trong góc tối của bữa tiệc, bằng một cách thần kì nào đó, đồng nghiệp của Park Jimin vẫn dễ dàng nhận ra Song Jae Na.

"Vâng, chào anh"

Chắc hẳn là hắn...đã phải nhờ đến sức mạnh của sự săm soi.

"Cô cũng đến chung vui sao? Chà, hiếm khi thấy bạn gái anh Park lộ diện ở chốn đông đúc thế này"

"Mà...anh Park đâu, cô đứng đây một mình nãy giờ sao?"

"À thì...cũng bởi vậy, có vẻ anh ấy bận quá mà tôi tìm mãi cũng chẳng thấy đâu"

Đến cả cô còn không biết chồng mình đang ở chốn nào, nơi nào, mục đích duy nhất để cô tới đây cũng bốc chốc tan biến.

"Anh Park mời cô đến sao?"

"À không, là đồng nghiệp anh ý mời. Tôi nghe nói anh ý hay đến dự tiệc một mình cho nên..."

"Thì ra, không ngờ cô Song đây lại là kiểu người vô cùng lãng mạn!"

Gặp được vài người đồng nghiệp của Park Jimin thì ai cũng dẻo mồm dẻo miệng. Nếu chỉ nhìn vào những khoảnh khắc bắt chuyện tươi cười này, có lẽ sẽ rất nhiều người hiểu lầm tên này là đang cố tán tỉnh cô.

Nhưng chẳng được bao lâu, một tiếng gọi lớn ở đằng xa kia đã kéo cô ra khỏi vòng suy nghĩ luẩn quẩn: "Nè, lại đây đi!"

"À xin lỗi, tôi có việc phải ra kia một chút"

"...được"

Đến cuối cùng, Song Jae Na vẫn bị bỏ lại một mình. Con người vốn đã rất uẩn khúc, Song Jae Na không tin trên thế giới này lại có người nhìn mặt để xử. Nhưng điển hình chình ình ở đây lại chính là bản thân cô. Để tìm được anh, cô là cứ đứng lóng ngóng, ngó dọc ngó xuôi, cảm tưởng như đang rình câu thủy quái.

*nhìn mặt để xử: phân biệt đối xử.

Mỗi lần nghe anh trở về than thở về các bữa tiệc ồn ào, về sự cô đơn giữa rừng người, cô luôn cảm thấy có lỗi. Lần này đích thân đồng nghiệp anh còn ra mặt, miêu tả lại tâm trạng của Park Jimin lúc bấy giờ, cô mới dám lấy hết can đảm giơ bộ mặt này trước toàn thể thế giới. Tuy lúc này rất muốn tìm thấy anh, đứng cạnh anh và đồng hành cùng anh nhưng éo le thay, lại không thể. Song Jae Na nhìn xa xăm thở dài, nắn bóp đôi bàn tay đỏ ửng. Hôm nay cô đã cố tình ăn diện thật xinh đẹp, tất cả váy vóc, giày cao gót, đặc biệt là chiếc nhẫn đều là quà anh tặng. Dẫu đều là những món quà được cất ngăn tủ từ lâu nhưng đây mới là lần đầu tiên cô diện nó, thậm chí còn cảm thấy đặc biệt hơn mọi ngày.

"Song Jae Na sao?"

Một chất giọng nữ yêu kiều đặc trưng của đào ngọt, cái tên cô nghe còn chẳng kêu bằng ả cô hồn kia.

*đào ngọt: ả đào - những người phụ nữ hát múa trong quán rượu.
  cô hồn: nói về người trần chuyên đi tạo nghiệp, phá đám người khác.

Song Jae Na chính là tuýp người "mọi thứ đều có giới hạn". Tự cho rằng mình có sự kiềm chế cực hạn nhưng tầm nhìn thì không hề. Chiều cao có hạn còn độ cận thị thì vô hạn, dù có nheo tịt cả thì thứ cô thấy cũng chỉ là ly rượu vang đang sóng sánh theo từng bước chuyển động của ai đó.

park jimin | hâm nóngWhere stories live. Discover now