Hừm-- tui tính đăng chuỗi chap luôn cơ mà tranh thủ không kịp tại dọn nhà các thứ :^ thôi để mùng 1 đăng tiếp :^
à mà tính ra muốn quên cốt truyện luôn á tr =)))
***
- Cái gì? Lam ly ca, anh phải đi công tác với cha em à?
Tiểu Đình mang vẻ có chút sửng sốt, pha theo đấy là một chút nỗi buồn không tên mà hỏi lúc cả đám đang ăn sáng. Ngộ Không đưa tay bưng bát súp húp lấy một ngụm, tự nhủ bản thân thời gian trôi cũng thật nhanh. Hắn vẫn mơ hồ nhớ tối qua đi đánh bóng rổ như nào, loay hoay một tí lần nữa phải xách cặp đi học.
- Đúng thế, cục giám sát xuất hiện bất thường, ta với giáo sư phải đi xem xảy ra chuyện gì.
Lam Ly đáp lời, bộ dáng vẫn duy trì là một thanh niên dễ mang thương nhớ. Và tất nhiên thì người bị anh hớp hồn đâu ít, nói chi cho xa, ngay đây có Tiểu Đình ôm một cây si vì anh. Tội nghiệp, Ngộ Không nghĩ lại càng thấy cô mới là kẻ đáng thương, tên Lam Ly kia nhất kiến chung tình với Dương Tiễn quá, e là từ đầu đã chẳng có cửa.
- Mức ô nhiễm lại tăng lên à?
- Ngay bây giờ thì chưa nói được, cục giám sát có chút làm quá lên, có lẽ là do máy móc bị trục trặc.
Cuộc đối thoại giữa hai người tiếp tục, kéo theo cả đại thúc cũng góp lời.
- Tiểu Đình con đừng lo, chỉ là kiểm tra thôi mà, sẽ sớm về thôi.
Đại thúc từ tốn nhai cơm, lần nữa lên tiếng dặn dò kĩ càng.
- Ở nhà bảo ban các bạn học hành cho tốt.
Đoạn, đại thúc nghiêm mày, ánh nhìn gắt gao đổ lên Dương Tiễn.
- Đừng có gây thêm rắc rối gì đấy!
Dương Tiễn chịu ánh nhìn kia, liền có chút tránh né. Nàng trực tiếp quay mặt đi, lòng không khỏi cảm thán tại sao chỉ mình nàng chịu trận. Nhưng-- chuyện này chắc chắn không đơn giản, Dương Tiễn nghĩ. Nàng có chút nghĩ ngợi, sau bữa cơm liền quyết định tìm gặp Lam Ly mà hỏi chuyện.
Tiếng gõ phòng kêu lên lộc cộc.
- Ai đấy?
- Là ta, Dương Tiễn.
Nghe giọng nói quen thuộc, dù đang dở tay xếp đồ, Lam Ly liền cất tiếng mời vào. Cửa phòng khẽ khàng mở, Dương Tiễn cũng ló cái đầu trắng của mình vào. Bóng Lam Ly thành thục xếp đồ có chút vội vã.
- Này Lam Ly, sự cố gì vậy? Không lẽ do bọn yêu quái gây ra?
Lam Ly xếp nốt đồ, anh đưa tay lên đặt dưới cằm, mắt rà nhẹ kiếm tra một lần nữa.
- Thành thật ta cũng không chắc chắn, nhưng nơi đó gần bờ biển, dẫu sao nếu có xuất hiện, ta nhất định sẽ cảm nhận được.
Dương Tiễn đứng bên, tay khoanh lại để trước ngực. Nàng lại nhìn người kia loay hoay mấy hồi.
- Này, nếu có chuyện gì, nhất định phải gọi ta đấy.
Chẳng biết là do trực giác của thân thể nữ nhi, hay trực giác cá nhân của chính bản chất thần thánh của nàng, Dương Tiễn không thể nào tránh khỏi có chút lo lắng. Nhất là cái việc dạo đây nhất, khi Na Tra, hay Nana quấy nhiễu đám cưới không ưng thuận của hai người. Nhắc đến chuyện đấy, Dương Tiễn thật sự muốn kí đầu Lam Ly mấy cái, thế quái nào lại thản nhiên lôi kéo nàng vào cái việc đấy cơ chứ! Nhưng điều đó thật sự cũng không khiến nàng quá bận tâm, khi mà hình ảnh về hắc sắc nhân kia vẫn lưu luyến đọng lại trong trí não. Nàng lại chậm rãi mở lời.
BẠN ĐANG ĐỌC
TNHTL/Ngộ Không| Sống Lại Ai Biết Có Khi Cũng Tốt [drop]
FanfictionLƯU Ý: TRUYỆN DROP VÔ THỜI HẠN --- "Ngộ Không ơi" "Gọi ta là Đại Thánh" "Xí, chết rồi còn đòi hỏi" "Cái rắm, ngươi gọi ta còn nói gì!" "Mà ngươi không ngạc nhiên hả?" "Vì cái gì?" "Vì ngươi chết." *** Tam Nhãn Hao Thiên Lục Viết lại theo ý muốn của...