Chốc lát, đường cát dài chấm dứt. Thay vào đó là những rìa đá trải dài. Ngộ Không thông qua mắt nhìn của Huyền Tước, im lặng trông nhìn. Bỗng, y khẽ tiếng.
"Đại Thánh, ta ngửi thấy mùi máu tươi."
Ngộ Không tâm không dao động, chỉ đáp.
"Vậy phải nhanh lên."
°
Bên phía Hạo Thiên, đứa nhỏ ủ rũ ngồi bên bờ biển. Nó đưa đôi mắt có chút ướt ngắm nhìn nơi đại dương mênh man. Chủ nó đi mà không nói gì với nó. Có phải vì nó vô dụng nên bị bỏ mặt không?Bất giác, nó cảm thấy một cơn rùng mình chạy qua sống lưng. Thứ bản chất động vật nó mang như đang cảnh báo chuyện gì đấy. Hạo Thiên nhanh như cắt quay đầu về phía xa xa trong bờ. Đập vào mắt nó không gì khác là những sinh vật kì lạ đen đúa khôn tả. Giữa chúng, một thân ảnh nhỏ nhắn nghiễm nhiên chỉ huy.
Con chó nhỏ mắt lóe ánh vàng, nó nghiến răng ken két.
- Ngươi cũng đánh hơi thấy sao?
Na Tra, hiện giờ đã mang trên mặt một chiếc mạng mỏng như muốn che đi hình dáng thực sự của bản thân, cau mày khó chịu nói.
- Vẫn con chó đáng ghét này. Bọn ta đối xử với chủ nhân ngươi không tốt sao?
Đoạn, cô đưa tay hướng thẳng Hạo Thiên, ra lệnh.
- Đi, Hải Yêu Nhất Độc, mau giết chết con chó này cho ta.
Bọn hắc yêu lờ đờ chẳng khác những đám chất thải hình bóng ma là mấy, vừa nghe lệnh liền trở nên hung hãn, nhanh chóng tấn công Hạo Thiên.
Hạo Thiên sớm cũng đã rút ra hai đoản dao vũ khí của nó, song thủ thể lao về phía yêu quái. Thân thủ nhanh nhẹn và đao pháp điêu luyện đã giúp nó nhanh chóng đánh bại được tên vừa lao tới. Đầu yêu quái đứt lìa, cơ thể của tên đó nhang chóng đổ ập xuống, như một bãi bầy nhầy gớm ghiếc rồi tan biến.
Tiếng vỗ tay bỗng đâu vang lên. Na Tra đứng một bên, vừa xem vừa mỉa mai tán thưởng.
- Trong tức khắc không lấy đầu được ma quỷ không xứng là Hoa Thiên.
Hạo Thiên liếc nhanh.
- Ngươi... Ngươi biết ta? Ngươi là ai?
- Ta là ai, ngươi mãi mãi không cần biết chú chó đáng thương.
Đoạn Na Tra ra lệnh.
- Lên cả đi.
Cả một đám hắc yêu ồ ạt tiến lên. Hạo Thiên giương lên cặp mắt sáng quắc, đưa lưỡi liếm lấy chút máu dính trên lưỡi dao, nhanh chóng lao về phía trước mà chém giết.
- Ngay cả khi chủ nhân không cần ta, ta tuyệt đối cũng không để các ngươi làm hại chủ nhân.
Na Tra cau mày.
- Một con chó điên lại còn cứng đầu. Vậy thì...
Nói, cô đưa tay lên. Dải lụa đỏ như mang sức sống theo hướng chỉ của tay lao về phía Hạo Thiên. Chung quanh nó, từng lớp vải dần vòng thành từng lớp rồi trong khoảnh khắc thít chặt vào.
Hạo Thiên đanh rơi cả vũ khí, bị trói chặt đến bất lực, chỉ có thể nghe thấy tiếng hô to rõ của kẻ địch.
- Đi đi, giết chết hắn.
BẠN ĐANG ĐỌC
TNHTL/Ngộ Không| Sống Lại Ai Biết Có Khi Cũng Tốt [drop]
FanfictionLƯU Ý: TRUYỆN DROP VÔ THỜI HẠN --- "Ngộ Không ơi" "Gọi ta là Đại Thánh" "Xí, chết rồi còn đòi hỏi" "Cái rắm, ngươi gọi ta còn nói gì!" "Mà ngươi không ngạc nhiên hả?" "Vì cái gì?" "Vì ngươi chết." *** Tam Nhãn Hao Thiên Lục Viết lại theo ý muốn của...