[Chapter 7] Chuyện không biết rồi sẽ biết (tiếp)

1.1K 171 79
                                    

Author's note: hmu hmu toy hết biết đặt tên gì nữa rồi

***

Bây giờ chắc cũng chỉ khoảng tầm chín giờ tối hơn, trời đêm sáng rõ nhờ ánh trăng bạc lơ lửng treo giữa thinh không. Gió thổi không tính là nhẹ, cũng chẳng tính là mạnh. Vừa đủ cho kẻ khác thoải mái thưởng nguyệt.
 
[Chuyện của Dương Tiễn và Lam Ly?]

Ngộ Không nhìn theo cánh bướm múa lượn khắp phòng. Hắn tò mò hỏi. Tất nhiên nó cũng không phụ hắn, nhanh chóng trả lời.

[Đúng vậy. Kiếp trước chuyện đó xảy ra nhưng ngài chẳng biết gì cả. Kiếp này ngài có muốn biết không? Dù gì đi chăng nữa nó cũng không ảnh hưởng tới ngài lắm. Chỉ là một chút trò vui có thể giúp ngài coi xem bản thân hiện tại như thế nào.]

Huyền Tước chắp đôi cánh mờ ảo của bản thân song nhè nhẹ hóa thành một luồng sáng. Ngộ Không lấy tay che đi đôi mắt, tới lúc bỏ ra đã chẳng thấy cánh bướm quen thuộc đâu. Trước mặt là hình dáng của một nam nhân xa lạ, ngũ quan hài hòa tuấn mĩ.

- Cái- Ngươi là ai?

Con khỉ lập tức xù lông nhìn nam nhân trước mắt đầy cảnh giác. Nam nhân trước mắt không nhanh không chậm tiếp lời hắn.

- Đại Thánh, là ta, Huyền Tước.

Ngộ Không trố mắt nhìn nam nhân lướt tới gần. Đúng, là lướt tới gần. Nam nhân trước mắt hắn cũng mờ ảo giống cánh bướm nọ, điểm khác chắc là hình dáng thôi.

- Ta tưởng ngươi là nữ nhân…

- Chắc tại giọng tôi, haha. Hay ngài muốn tôi biến thành hình nữ nhân, tôi có hai nhân dạng.

- Thôi, thế này là được rồi.

Ngộ Không ngay lập tức từ chối. Tất nhiên, dù hơi lạ một chút nhưng nam nhân nói với nam nhân thì dễ chịu hơn.

- Thế ý ngươi là sao?

Huyền Tước lướt mình đến cạnh cửa số. Nó ngắm nhìn ánh trăng xinh đẹp bên ngoài, từ tốn nói.

- Đại Thánh, tuy tôi theo ngài là để trông chừng ngài, song tôi cũng đồng thời kiểm soát thể trạng và giúp đỡ các tình huống khó khăn mà ngài mắc phải. Và tôi có chút ngạc nhiên khi thấy thể trạng của ngài như vậy mà rất nhanh chóng hấp thu lực lượng từ đan. Đúng là Đại Thánh.

Ngộ Không nghe vậy tâm trạng có chút hưng phấn.

- Tất nhiên tôi cũng biết ngài cảm thấy như thế nào.

Huyền Tước lướt mình đến cạnh Ngộ Không, đưa đôi mắt tím nhè nhẹ tỏa ra một thứ ánh sáng mềm dịu mà mị hoặc nhìn vào đồng tử kim hoàng của hắn.

- Tôi biết ngài hiện tại vô cùng ngứa ngáy, trắng ra là muốn “vận động” một chút.

Như đụng trúng tim đen, Ngộ Không đánh thót một cái ở trong lòng.

- Ta...

Huyền Tước nhanh chóng rời đi, quay lại bóng lưng thẳng táp vào Ngộ Không mà nói.

- Không sao, tôi có thể giúp ngài.

Ngộ Không mừng rỡ, lâu quá không vận động dường như đống xương cốt của hắn bắt đầu lười biếng cả rồi. Nhưng Huyền Tước nhanh chóng nói thêm.

TNHTL/Ngộ Không| Sống Lại Ai Biết Có Khi Cũng Tốt [drop]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ