Chap9: Jungkook tỉnh lại

446 11 0
                                    

Chap9: Jungkook tỉnh lại

Anh nói xong thì quay vào lớp luôn, mặc kệ cho ai kia đang đứng chôn chân ở đó. Cũng đúng thôi, Taehyung đã khiến cậu đau khổ mà. Chắc có lẽ bây giờ ông trời đang bắt hắn chịu đựng sự ghét bỏ từ người thân của cậu. Taehyung đứng yên tại đó. Hắn không thèm quan tâm thế giới đang như thế nào, trong đầu hắn bây giờ chỉ hiện ra duy nhất một cái tên: Jeon Jungkook.

Junghwan chậm rãi bước vào lớp. Vừa bước vào, anh thấy mọi người đang túm năm tụm ba lại xì xào chuyện gì đó. Khoan, họ còn chỉ trỏ về phía anh khiến anh phát bực. Gì nữa đây? Vừa mới sáng sớm tinh mơ đã gặp Taehyung chưa đủ khiến ngày hôm nay tồi tệ à?

"CHÁT!"

Một cô gái tiến đến cho anh một bạt tai. Trong một khoảnh khắc, Junghwan bỗng chốc như hoá đá. Có làm gì ai đâu mà tự dưng bị tát như này. Dở người à? Junghwan ngước lên, đối diện với anh là đôi mắt căm phẫn đến tột cùng. Cô ả lên tiếng, giọng điệu giễu cợt vô cùng:

-Chết chết, Jungkook à, tôi lỡ tay nên mới tát cậu một cái. Sẵn đây cũng muốn nói luôn, anh Taehyung là của Yoojin rồi. Đừng hòng quyến rũ anh ấy.

Cái gì mà lỡ tay cơ? Cô ta cố tình cơ mà. Còn nữa, rõ ràng hắn gọi anh đấy chứ quyến rũ gì ở đây vậy trời? Jungkook hiền lành thì có thể bị ức hiếp nhưng anh thì không. Suốt thời gian qua, anh nhẫn nhịn như thế đã đủ rồi. Anh đứng bật dậy, vung tay tát cho cô ta hai cái khiến cô ta đen mặt lại.

-Ừ, xin lỗi cô. Tôi cũng lỡ tay. Mong quý cô quỷ cái thông cảm dùm.

Junghwan cố gắng nhấn mạnh cụm từ "quỷ cái" khiến cho cô ta tức muốn xì khói. Cô ta nghiến răng ken két, nói:

-Tôi sẽ về nói với bố tôi đấy.Bố tôi là trưởng phòng hành chính của Jeon Thị. Cậu cứ liệu hồn.

Ui sợ quá? Hẳn là trưởng phòng hành chính của Jeon thị luôn. Bố mẹ ông đây là người lập ra Jeon thị còn chưa khoe nè trời. Chị Yoobin là giám đốc điều hành của Jeon thị vẫn chưa nói gì hết nè. Junghwan nhếch môi cười:

-Ừ được. Hôm nào rảnh thì cô cứ gọi bố cô đến bắt tội tôi. Tôi cũng sẽ gọi người thân của tôi đến để bắt tội lại cô. Hai bên hoà nhau nhé?

-Cậu....

-Tôi làm sao?

Junghwan đến gần, trừng mắt nhìn cô ta. Jungkook có thể sợ mấy loại rắn cái hổ đực thế này, nhưng riêng Junghwan thì không sợ. Con bé này quá ngạo nghễ rồi, chắc sắp tới, anh sẽ tha thiết cầu mong bố cô ta dạy dỗ một bài học tử tế mới được. nói xong, anh liền đi ra chỗ khác, để mặc cô ả đứng đó khóc sướt mướt. Nước mắt cá sấu như thế anh thấy đầy rồi. Junghwan cũng không hề cảm thấy tội lỗi sau khi cho cô ta hai cái tát. So với những gì Jungkook phải chịu thì hai cái bạt tai là còn nhẹ nhàng chán.

......

Tại bệnh viện....

-Thím Kang, thím về nghỉ ngơi đi. Hôm nay con không có nhiều việc nên ở đây với Jungkook cũng được.

-Vâng, thế để tôi thu dọn đồ đạc.

Bà thu dọn đồ đạc xong thì cũng chưa vội đi luôn mà còn ở lại nói chuyện với Yoobin một lúc lâu. Cứ ngỡ những tiểu thư đài các thì sẽ chảnh choẹ, khó gần nhưng Yoobin là một ngoại lệ. Trên thương trường, cô luôn nghiêm túc trong công việc. Khi kết thúc công việc, cô lại hoá một người phụ nữ vừa đảm đang vừa thân thiện, khác xa so với những cô tiểu thư thường thấy.

HẠNH PHÚC LÀ EMNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ