C.8

1.4K 105 9
                                    

Trời ngày càng trở về khuya. Được con Lành và nàng khuyên lơn, ông bà hội đồng cũng đồng ý trở về phòng. Giao lại chuyện săn sóc cô hai cho ba người Lành, Tình và Hương Ly. Cũng bởi ông hội biết ba người này mang nặng ơn nghĩa của con gái ông. Mà giờ đây họ hết lòng hết dạ chăm bẵm cho cô hai, nên ông bà mới yên lòng mà về phòng nghỉ ngơi. Nhưng vẫn không quên dặn thằng Tình có chuyện chi thì báo gấp cho ông bà. Thật ra chỉ là về phòng thay bộ bà ba, rồi chầu chực tới sáng chứ sao ngủ cho đặng trong cái tình cảnh này.

Còn ở giường, cô vẫn nằm đấy, tựa như không có việc gì xảy ra với bản thân. Nhưng hiện tại cô hai đã trãi qua ba lần co giật, sốt đến mặt cũng đỏ au. Con Lành đi lấy nước để nàng lau cho cô, lau đến đâu lòng nàng lại đau đến đấy. Tưởng chừng như ngàn mũi kim đang xuyên qua trái tim bé nhỏ của nàng. Đôi tay run rẩy vừa lau, vừa vuốt lấy khuông mặt tiều tụy hết mấy phần của cô. Bổng gò má nàng ấm lên một vài giọt lệ, có lẽ vì nàng xót cho cô. Nàng nhìn khuông mặt ấy nhăn nhó đến khó coi, cô trong lúc tỉnh lúc mê, mắt vẫn khư khư nhắm lại. Hơi thở vô cùng nặng nhọc, đến một cái trở mình cũng khó khăn. 

- Chị Lành, để cô hai em trông, chị xuống bếp sắc thuốc cho cô đi đa.

Lành nghe vậy cũng cầm cái đèn dầu rồi đi xuống nhà sau. Nguyên lai là Lành đã nhìn ra được cái tâm tư của nàng, thậm chí là của cô hai. Bên cạnh cô hai bao lâu nay, tâm tình cô hai đặt ở đâu, loáng thoáng Lành cũng nhận ra được. Lành có mắt quan sát tỉ nên không khó mà đoán ra được cái bụng dạ của hai người kia.

Chỉ là "tình trong như đã mặt ngoài còn e."

Còn về phần nàng, đêm nay Lành chính thức được lĩnh ngộ. Cách nàng săn sóc cho cô khiến Lành không khỏi nghĩ đến hình ảnh vợ chăm chồng. Lành không biết mình nên vui hay buồn hai người họ. Cũng biết chuyện nữ nhân yêu nhau trong mắt kẻ khác là "dị thường." Nói trắng ra là phạm vào cái điều kị của luân thường đạo lý xưa nay. Nên có nghĩ thoáng qua, Lành cũng chỉ cố gắng trấn an bản thân rồi xua nhanh cái ý nghĩ đó. Lành cũng lo, ngộ nhỡ Lành nghĩ đúng thật, có chăng cô hai Thủy và cả Hương Ly cũng khó toàn mạng sống với những tục lệ ràng buộc xưa nay. Mà đã thấy qua phụ nữ mất đi cái trong trắng hoặc phạm vào tội ngoại tình sẽ phải bị nhốt vào lồng heo thả trôi sông. Nhưng xét ra so với chuyện đó, việc nữ nhân yêu nhau còn kì lạ hơn thế muôn phần. Con Lành vừa nghĩ vừa sợ hãi thay cho cả hai người. Nếu cô hai thương Hương Ly thật thì Lành cũng mừng, cũng ủng hộ. Nhưng một phần mừng, chín phần lo.

"Chắc là do mình nghĩ nhiều! Nhất định là nghĩ nhiều! Cùng lắm là chị em thôi! Chị...em...hai chị em."

Con Lành với thằng Tình chạy xuống bếp theo lời dặn của nàng, họ một người pha nước, một người đun củi nấu thuốc. Để mặc nàng và cô trên đây.

Nàng nhìn cô, khẽ nấc lên một tiếng. Nàng muốn khóc, nước mắt như chực trào ra mấy lần rồi cũng cố nén vào. Cô đang nằm la liệt trên giường, đến một cái mở mắt còn sợ là không thể. Nàng giờ mà yếu đuối thì lấy ai lo cho cô? Thoáng nghĩ nàng lại cười chua chát, lại nhớ đến cái chuyện ở bờ sông. Nhớ cái lời cô đã nói, rồi nhờ cái cách cô khước từ, chỉ cho rằng nàng không nghe nên bỏ qua. Nàng nghĩ cô chỉ là cảm xúc nhất thời, đợi qua một thời gian sẽ xem cả hai là xa lạ. Nàng còn lạ chi cái bản tính mấy cô cậu nhà giàu, chưa có thì đòi thì hỏi, có rồi thì vức ở cái xó xỉnh nào không thèm nhớ nhung tới nữa. Nhưng nàng cũng không nghĩ cô bạc tình đến thế. Chỉ nghĩ do lúc cao hứng cô mới buông lời trêu đùa. Trách là trách nàng tưởng thật, nên giờ ngồi đây lòng đau đáu lo lắng cho cô.

Một Dạ Thương Mình [BH] Thủy Ly _ [Thuần Việt]Where stories live. Discover now