27

301 26 0
                                    

Wonyoung cảm thấy An Yujin gần đây có chút kì quặc. Bất luận em có nói nặng nhẹ như thế nào, cô cũng đều cười hì hì cho qua chuyện, còn luôn miệng bảo em đừng tức giận, nhận tất cả lỗi về phía mình. Nhìn bộ dạng cứ như là đang tán tỉnh em vậy.

Thật ra đúng như vậy còn gì, An Yujin là đã muốn theo đuổi em lại từ đầu, nhưng mà có con người nào đó vẫn mãi chưa chịu hiểu ra. Có điều cách theo đuổi lần này khác hơn rất nhiều, chính là kiểu ngày ngày quan tâm em, chiều theo những gì em muốn chứ không phải ngang ngược bắt ép em làm theo ý mình.

An Yujin  ở khoảng thời gian rời khỏi em, thật sự rất vô hồn. Cô cứ nghĩ khoảnh khắc tồi tệ nhất là khi Minju từ chối tình cảm và rời khỏi mình. Nhưng thật ra khoảnh khắc Jang Wonyoung ở trước mặt cô từ từ rời đi, lúc ấy mới biết thế giới trong cô thật sự sụp đổ. Nhìn em ngày ngày né tránh mình, Yujin mới thật sự hiểu được cảm giác đau lòng. Điều buồn nhất không phải là người mình thương từ chối tình cảm của mình, mà điều buồn nhất chính là người mình thương vẫn ở đó nhưng không có cách nào chạm tới một lần nữa.
Tất cả mọi chuyện đều do cô, người khiến em yêu đến quên mình là cô, người khiến em đau khổ cũng chính là cô. An Yujin từng nghĩ mình không xứng đáng có được tình cảm của em. Chọn cách rời đi chính là muốn em vĩnh viễn quên đi mình, quên đi đoạn tình cảm đau buồn đó. Nhưng đến cuối cùng chính là cô không nỡ buông bỏ nó. Một năm không có sự xuất hiện của Jang Wonyoung đối với cô thật sự vô nghĩa. An Yujin muốn em phải quên đi cô, nhưng bản thân lại không cho phép mình quên đi em.
.
" Thiệt luôn đó hả? "
Rei ngạc nhiên thốt lên, chả là Wonyoung đem toàn bộ mấy cái tin nhắn từ Yujin cho Rei xem. Nếu em không nói Rei không nghĩ đây sẽ là tin nhắn từ An Yujin. Câu từ quá là ngọt ngào rồi, đậm chất sủng người như vậy, mà thái độ của em lại là chán ghét người ta. Là chán ghét ngoài mặt thôi chứ trong lòng là thích lắm rồi.
Rei còn được nghe kể lại rằng, An Yujin sáng sớm đã đợi sẵn để chở em đi làm, trưa đến lại mang đồ ăn đến cho em, tan làm lại đưa em về nhà. Người gì đâu mà chu đáo tử tế, theo đuổi như vậy có mà hàng tá cô đổ. Jang Wonyoung thì luôn miệng nói người ta phiền nhưng mà Rei thừa biết là em nghiện mà ngại.

" Rồi cậu tính sao? "
Rei uống một ngụm nước rồi quay gương mặt hiện rõ hai chữ tò mò sang nói với người kia.

" Sao là sao? "
Rei biết thừa là em đang lảng tránh hàm ý trong câu nói của mình.

" Không định cho chị ấy một cơ hội à "
Wonyoung không đáp, hơi cuối đầu một chút lảng tránh ánh mắt của người đối diện. Em chưa từng nghĩ qua vấn đề này, Yujin đối với em như vậy đến vây giờ em còn chưa hết bất ngờ.

" Đừng lý trí nữa "
Naoi Rei từ khi biết An Yujin trở về, đặc biệt là rất quan tâm đến Wonyoung. Thì đã không ngừng khuyên bảo cô bạn thân của mình. Bản thân Jang Wonyoung chính là rất muốn cũng người kia hạnh phúc. Nhưng em quá lý trí rồi, cho cô một cơ hội cũng chính là cho em một cơ hội. Rei đã từng nói với em con người ai cũng ít nhất có một sai lầm, tuổi trẻ sẽ có những bồng bột, nhưng hy vọng Wonyoung không để bản thân mình sai lầm khi để lạc mất người mình thương.

Tiếng chuông điện thoại vang lên khiến Rei chưa kịp nói gì đó liền phải ngừng lại. Rei bận với việc nghe điện thoại, Wonyoung bận với việc trăn trở trong suy nghĩ của bản thân.

Because i have uNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ