70

2.3K 397 20
                                    

-"Ôi trời, từ đâu ra mà nhiều vải thế??!"

Ema bất ngờ nhìn vào thùng hàng vừa được mở ra, nghe Haruhi nói thì đây quà quê ngoại của con bé. Cứ khoảng một thời gian là một kiện hàng sẽ được gửi tới, khi là hoa quả, khi là hải sản.

Nhưng nói gì thì nói, loại quả này ở Nhật thực sự là rất đắt, chỉ có 6 quả mà giá đã hơn 2 ngàn yên, thực sự là quá đắt đỏ, cảm giác như cả đời chỉ cần ăn một hai lần là thỏa mãn rồi. Thế mà lần này Ema lại được chứng kiến cả chùm trước mắt.

Haruhi ngồi quỳ xem đống đồ lỉnh khỉnh mà ông bà gửi tới, thật vui vì lần này đã có thêm cả bánh đậu xanh Hải Dương và bánh cu đơ Hà Tĩnh, cảm giác cứ như ông bà muốn vác cả cái đất nước sang cho nó vậy, quá đã!!!

Con bé đánh mắt, lại nhìn qua thùng hoa quả bên cạnh mà kiểm tra, mặc dù được bảo quản lạnh rất tốt nhưng cũng đã để ở bưu kiện cả một tuần, tránh không được sẽ có vài quả bị thối ở một góc. Tiếc thì cũng tiếc, nhưng cũng trách Haruhi không thông báo địa chỉ mới cho bưu điện nên người ta mới không thể gửi đi cho đến giờ.

Lượm ra vài quả bị hỏng, số còn lại vẫn còn tươi nên Haruhi giao nộp cho Ema tùy ý biến tấu.

-"Đống này chị mang đi vứt, còn lại cứ mang vào mà chế biến nhá"

-"Nhiều quả hỏng vậy, phí quá!" Ema nhìn đống quả trên tay Haruhi mà tiếc nuối, cái đống quả đấy qui đổi sang tiền Nhật cũng cả 100 ngàn yên chứ ít.

Haruhi nghe vậy liền cười nhẹ, con bé đi ra chiếc thùng rác bên cạnh mà vứt đi cả trăm ngàn yên trước mặt Ema. Nhìn em trông sốc lắm, còn Haruhi lại rất vui.

Nhìn lên chiếc đồng hồ đặt trên bàn ăn đã điểm quá giờ ăn sáng, ông Mansaku cũng đã ngồi đó đọc báo được một lúc rồi mà Mikey vẫn chưa xuất hiện. Ema thở dài mà tặc lưỡi, em vừa cất hoa quả vào tủ lạnh vừa nhờ Haruhi đi kêu anh trai của mình dậy.

Haruhi lúc đầu nghe cũng chần chừ lắm, con bé phải vào phòng một thằng con trai chỉ để kêu ăn sáng thôi sao? Thực sự là quá ngại ngùng đi. Nếu không phải do cái bụng réo ầm lên vì đói thì Haruhi cũng không dễ dàng thỏa hiệp như vậy đâu.

Đứng trước cánh cửa gỗ, nơi khu vực và kiến trúc gần như khác biệt với căn nhà truyền thống của gia đình Sano. Haruhi gõ một hồi mà vẫn không có tiếng trả lời, bực tức con bé đập cửa mạnh hơn nhưng đáp án vẫn là sự im lặng. Vì quá thắc mắc mà Haruhi đã tọc mạch, tự ý mở bước vào phòng của Mikey.

Ấn tượng đầu tiên của con bé là cách bày trí thực sự trưởng thành hơn nó tưởng, bản thân con bé cứ nghĩ phòng của Mikey phải có mấy cái mô hình siêu nhân hay gấu bông gì đó cơ, hoặc là mấy cái súng đồ chơi gì cũng được, ai ngờ đơn điệu quá thể.

Có lẽ thứ duy nhất thu hút con bé là cái tủ sách ở cạnh giường. Nhìn đến những cuốn sách ở trên kệ, không ngoài dự đoán đa số trong đó là truyện tranh, có khác thì cũng chỉ là vài cuốn tạp chí mô tô hoặc là về các môn võ.

Nhìn xuống hàng cuối cùng, hay cũng chính là chỗ khuất mắt nhất. Haruhi khá là bất ngờ vì ở đây lại ít bám bụi hơn so với những hàng trên, có lẽ là được sử dụng nhiều hơn chăng. Tiện tay con bé vớ lấy một cuốn trong số đó để xem.

〘Tokyo revenger〙➳ 𝕟𝕒̆́𝕟𝕘 𝕩𝕦𝕒̂𝕟Место, где живут истории. Откройте их для себя