Chương 17 : Khen ngợi

9.2K 614 7
                                    

Tập quen với sự thân mật của anh.

Mới là lạ ấy.

Sa Hạ thầm bĩu môi ở trong lòng, sau đó lại suy nghĩ, tuy cô không chắc về việc người trước mặt mình có phải nam chính hay không nhưng tám chín phần mười anh cũng là nhân vật có đất diễn trong truyện.

Khí tràng quá mạnh, nếu là mấy vai râu ria kiểu người qua đường hay quần chúng thì có chút khiên cưỡng, ít nhất cũng phải nắm chắc được slot nam phụ, song dù sao cô vẫn nghĩ anh là nam chính.

Điều kiện cực kỳ khớp.

Còn nhân vật phản diện... Hẳn sẽ không đẹp trai vậy đâu ha...

Nói tới nói lui là Sa Hạ lại tức muốn điên, cái bà tác giả đào hố cho đã rồi không lắp, bây giờ cô phải còng lưng hoàn thiện thế giới này đây, một chút manh mối cũng không có, thật sự rầu đến bạc cả đầu.

Nhưng nhìn chung, dù người trước mặt là ai, nam chính hay nam phụ gì đó đều chẳng liên quan tới cô, dù sao cũng nằm trong hậu cung của nữ chính thôi, dòng vai nữ phụ như cô chen chân vào làm gì.

https://m.dreame.com/novel/Zoh4yAjnP2WjMlZkG1iH6Q==.html

Khi Sa Hạ hoàn hồn, cô nhận ra Giang Nguyên vẫn đang nhìn mình, bàn tay ở sau gáy vẫn không nhúc nhích, khoảng cách giữa hai người quá gần với tư cách là hai người lạ vừa gặp được hai lần.

Sa Hạ lắp ba lắp bắp: "Tôi... Tôi phải về học."

Buông cái móng chó của anh ra!

Hiển nhiên lời này chỉ có thể tự thẩm, cô dám chắc bản thân mà nói ra miệng thì thằng cha đó sẽ vặt đầu cô xuống ngay và luôn.

Giang Nguyên cũng không muốn trêu cô nhóc nữa, vì vậy thuận thế buông tay ra, lòng bàn tay mất đi cảm giác mềm mại như tơ lụa thượng hạng của tóc cô khiến anh vô thức ma sát những ngón tay.

Sa Hạ vội vàng bò dậy, định bỏ chạy thì chợt thấy quả bóng màu trắng lăn lóc ở trong góc, cô vừa nhìn anh vừa cẩn thận cười gượng chạy đi lấy, y như thứ trước mặt cô không phải con người mà là hổ hùm gì đấy.

Giang Nguyên cũng đứng dậy theo cô, thân hình của thiếu niên cao lớn, vai rộng eo thon, hai chân thon dài được giấu sau lớp quần đen, anh nhướng mày: "Sợ tôi à?"

Thật ra Giang Nguyên đã quen với việc người khác sợ hãi anh, nếu cô trả lời "sợ" cũng bất ngờ.

Nhưng Sa Hạ lại không đi theo lẽ thường, cô nhặt quả bóng lên, gương mặt nhỏ nhắn tỏ ra nghiêm túc: "Không ạ, là không dám khinh nhờn! Đàn anh đẹp trai như vậy, tôi sợ bản thân đứng cạnh anh một chút thôi cũng làm vấy bẩn anh."

Giang Nguyên: "..."

Tuy anh nghe kiểu nào cũng thấy con nhóc kia đang mỉa mai mình song kết hợp với bộ dáng ngây thơ và chân thành kia, thoáng chốc anh chẳng biết nên cảm thấy thế nào.

[XUYÊN SÁCH] Xuyên Thành Nữ Phụ Bị Ngược ĐãiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ