Chương 70: Mở đầu hắc hoá

252 16 9
                                    

Bạch Chỉ chỉ ở ngoài cửa do dự một lát, cảm thấy hiện tại nên xoay người rời đi.

Như Như và Ý Ý hai người đều bĩu môi, mỗi người đứng ở bên cạnh Trầm Vọng Sơn. Như Như trong tay ôm cái quả quýt lớn vàng óng ánh, vẻ mặt không phục nhìn Ý Ý túm tay áo Trầm Vọng Sơn bên cạnh.

Trầm Vọng Sơn một tay cầm một mặt tấu chương, một tay cầm bút, căn bản không để ý tới nội dung Như Như cùng Ý Ý cãi cọ, Ý Ý nghiêng đầu một chút, nhìn thoáng qua bên ngoài điện, bĩu môi nói ra: "Đều tại âm thanh của Như Như quá lớn, dọa Bạch chưởng môn chạy mất. "

Như Như càng giận không chỗ phát tiết, chỉ nói: "Đâu phải âm thanh lớn của một mình Như Như? Ý Ý cũng nói nhiều lời như vậy."

Ý Ý chu môi, xấu xa cười một tiếng, đắc ý nói với nàng: "Ngươi vừa mới nói xấu Long tỷ tỷ, Bạch chưởng môn cùng Long tỷ tỷ giao hảo, những lời này để Long tỷ tỷ biết, Long tỷ tỷ về sau chỉ đem Ý Ý đi ra ngoài chơi, không mang theo Như Như đi."

Như Như sững sờ, đôi mắt to nhất thời tức giận đến đỏ lên một vòng, chỉ lộp bộp rơi nước mắt, một bên giơ tay lau mắt nói: "Ý Ý nói bậy! Như Như không có nói xấu Long tỷ tỷ, Như Như chỉ là chán ghét Long tỷ tỷ đem đồ của Thế Tôn cho nam tử khác, còn làm cho thế tôn ở trước mặt nhiều người như vậy rơi vào thanh danh tốt xấu không phân biệt được, Như Như mấy ngày trước còn nghe được Minh Uyên ca ca trước khi xuất phát nói Thế Tôn phạm vào ngu ngốc, làm cho đệ tử gia phủ khác chê cười. "

Ý Ý chu môi, thấy Như Như khóc, chỉ đành ngữ khí mền nhũn, chịu thua nói ra: "Đại hội tiên kiếm lần đó đích thật là Long tỷ tỷ không đúng, nhưng ngươi làm sao nhìn ra Long tỷ tỷ thích Bắc Lăng Thành mà không thích Thế Tôn? Thế tôn đều không nói gì, người khác nói huyên thuyên nói dăm ba câu thì thôi, ngươi nghiêm túc như vậy làm gì?"

Như Như chỉ đỏ hốc mắt, phẫn nộ nói với hắn: "Như Như chính là không thể thấy được người khác đối với Thế Tôn không tốt, chỉ có Ý Ý không có lương tâm nhất, mới giúp Long tỷ tỷ một người ngoài nói chuyện!"

Trầm Vọng Sơn ngồi ở phía sau kim tọa kia, tiếng tranh cãi của hai tiểu đoàn tử đối với hắn mà nói phảng phất như không tồn tại. Mắt thấy Như Như nước mắt rơi xuống, ánh mắt Trầm Vọng Sơn vẫn như cũ nhìn tấu chương trình lên trên kim đài kia, nâng một tay lên, vuốt ve tóc Như Như: "Đừng khóc nữa, bản tôn không quan tâm những chuyện này."

Như Như chớp chớp hai mắt, trên khuôn mặt tròn trịa kia một trận ảm đạm, vừa thương tâm lại ủy khuất chảy xuống một hàng nước mắt. Ý Ý chỉ ở bên cạnh thay Thẩm Vọng Sơn lật qua tấu chương tiếp theo sắp xem xong, cũng ngậm miệng, không còn tranh chấp.

Trầm Vọng Sơn vuốt vuốt tóc Như Như, ánh mắt vẫn như cũ nhìn chằm chằm tấu chương kia, dưới lông mi là một mảnh gánh nặng không thể hoá giải: "Thế tôn đối với các ngươi như thế nào, liền đối với Long tỷ tỷ các ngươi như thế đó. Nếu như ngày đó đứng trên đài chính là Như Như, Như Như xuống tay quá nặng với đệ tử phủ khác, bản tôn cũng sẽ lựa chọn tin tưởng Như Như. Như Như nếu như muốn Bản tôn cho thuốc trị thương cho người khác, Thế tôn cũng cảm thấy Như Như làm rất đúng. Thế tôn tin tưởng Long Kiểu Nguyệt, liền tin tưởng giống như ngươi cùng Ý Ý."

[BHTT - Edit Hoàn] Nữ nhị Đại Tác Chiến - Cổ Ngôn Cửu KhanhWhere stories live. Discover now